Hầu như người phụ nữ nào cũng có mong muốn lấy chồng được ổn định. Được nhờ vả vào chồng để gánh nặng cuộc sống vơi bớt đi phần nào. Nhưng thực sự, cuộc đời luôn trái ngược với mong muốn của chúng ta.
Lấy chồng, hi vọng sẽ có một mái ấm hạnh phúc, có được người chồng đầy trách nhiệm và lo lắng cho bản thân ḿnh. Thế nhưng, cuối cùng lại gặp phải một gia đ́nh đầy rắc rối. Và cuộc sống của tôi bắt đầu những chuỗi ngày mệt mỏi.
V́ quá yêu anh nên những ǵ thuộc về anh, tôi đều cố gắng nâng niu và trân trọng. Với gia đ́nh chồng, tôi luôn kính trọng, yêu quư và lúc nào cũng đối đăi thật tử tế. Bố mẹ chồng với tôi mà nói, dù họ có khó tính với tôi th́ tôi luôn cố gắng coi họ như bố mẹ của ḿnh.
Cô em chồng tôi cũng vô cùng khó tính, vậy mà tôi vẫn cắn răng chịu đựng, chấp nhận sống chung cùng nhà chồng. Chúng tôi đă muốn ra ở riêng và đă dọn ra ngoài được một thời gian. Nhưng v́ mẹ anh kêu nhớ con, muốn con trai ở bên cạnh và thế là, tôi lại một lần nữa nghe theo lời anh, về gia đ́nh chồng sống.
Tôi cũng không hay, đó là những chuỗi ngày mệt mỏi nhất ở cuộc đời tôi. Gia đ́nh chồng vốn chẳng khá giả ǵ, mẹ chồng lại hơi tí là tiền nên mọi gánh nặng kinh tế đè lên vai chúng tôi. Là người phụ nữ, tôi mong muốn chồng ḿnh có thể kiếm được nhiều tiền, lo cho vợ con. Chồng càng kiếm được tiền bao nhiêu th́ tôi càng an nhàn bấy nhiêu. Thế nhưng, chồng tôi lại không may mắn có được công việc tốt, một ḿnh tôi lo rất nhiều thứ trong gia đ́nh. Lương của chồng chỉ đủ tiêu pha linh tinh, c̣n điện nước, tiền sinh hoạt gia đ́nh, tiền lo cho bố mẹ chồng và em chồng, tất cả là do tôi.
Tôi cũng không hay, đó là những chuỗi ngày mệt mỏi nhất ở cuộc đời tôi. (h́nh minh họa)
Hóa ra mẹ anh muốn chúng tôi về sống chung là muốn chúng tôi cùng trả tiền điện nước. Ban đầu mẹ c̣n tính chia chác, sau này, hoàn toàn là do chúng tôi chi trả. Mẹ bảo, con cái phải có trách nhiệm nuôi bố mẹ. Thật ra, điều đó không sai nhưng bố mẹ anh cũng có lương hưu thế mà không chịu chi một đồng nào. Trong khi con cái c̣n khó khăn, mẹ anh lại nhất định kiếm cớ đó để dành tiền tiết kiệm. Xem ra, làm mẹ nhưng bố mẹ anh chẳng thương con của ḿnh.
Chồng tôi cũng vất cả, tôi hiểu, nhưng công việc của anh chỉ có thể kiếm được từng ấy. C̣n tôi, công việc cứ làm nhiều th́ có thêm thu nhập, nên tôi cố gắng nai lưng, kiệt sức để kiếm tiền. hai vợ chồng cũng tiết kiệm được khoản nhỏ, để dành tính chuyện con cái sau này. Thế mà nào ngờ, một vài lần bố mẹ anh ốm, ông bà đ̣i đi viện, nằm viện và đương nhiên là, chúng tôi phải lo liệu cả. Tôi không kể công ǵ, nhưng thú thực là, bệnh ấy không cần thiết phải nằm viện, chỉ cần ở nhà là có thể thuốc thang được. Nhưng mẹ chồng tôi nhất định không chịu. Bà bắt con dâu phải phục vụ.
Tôi cảm thấy chán nản khi tiền cứ có đồng nào lại hết đồng ấy. Đó là chưa kể tới em chồng, bà cô khó tính mà luôn luôn soi xét chị dâu. Cuộc sống của tôi dưới bao nhiêu tầng áp chế, tôi cảm thấy mệt mỏi, không có một giây phút tự do, thảnh thơi.
Đi làm mệt, về nhà là lao vào bếp, không được nghỉ. Hôm nào mệt mà muốn nằm một chút là mẹ chồng tôi lại nói tôi lười biếng, rồi bảo nhà này không có cái thói không thích ăn th́ đi nằm. Tôi nói với chồng, tôi là con người chứ có phải là trâu ḅ đâu mà có sức như thế.
Thôi th́ v́ trót yêu anh, v́ thương anh, tôi chấp nhận tất cả, chỉ hi vọng sau này gia đ́nh chồng có thể hiểu được tấm chân t́nh của tôi cũng như sự hi sinh lớn lao của anh dành cho họ.
(h́nh minh họa)
Tiền ăn tiền học của em chồng, bố mẹ chồng cũng bơ như không có chuyện ǵ. Mỗi lần em cần tiền là mẹ tôi lại bày cái tṛ ‘khổ nhục kế’ để muốn chồng tôi gánh trách nhiệm. Mẹ anh luôn nói ‘tao nuôi nó bằng này, mày là anh trai lớn lại là con trưởng trong nhà, bây giờ, việc c̣n lại là của mày. Bố mẹ già rồi không lo được cho em’. Chồng tôi có giàu ǵ, bây giờ lại gánh cả gia đ́nh trên vai mà tiền th́ lương ba cọc ba đồng.
Tất nhiên lại đến lượt tôi. Mấy năm làm vợ làm chồng, làm con dâu gia đ́nh anh, tôi già đi nhiều, cũng không có tiền mà mua sắm cho bản thân ḿnh. Chồng hiểu áp lực của tôi nhưng sức anh cũng chỉ có hạn, anh chỉ lo được cho tôi đến thế, tôi phải gánh cả gia đ́nh anh nữa. Lắm lúc anh hay nói ‘lấy anh, em khổ rồi’ là tôi lại thương chồng biết bao. Thương chồng nên tôi nín nhịn, thương chồng nên tôi làm mọi việc gia đ́nh chồng muốn và không có phản ứng ǵ mặc dù ḷng tôi rất buồn.
Thôi th́ v́ trót yêu anh, v́ thương anh, tôi chấp nhận tất cả, chỉ hi vọng sau này gia đ́nh chồng có thể hiểu được tấm chân t́nh của tôi cũng như sự hi sinh lớn lao của anh dành cho họ. Và cũng mong v́ thế mà họ có cách nghĩ khác đi, sống khác đi chứ không phải chỉ thực dụng như lúc này.
Nhưng đôi khi, tôi cảm thấy thực sự rất tủi thân và có phần ganh tị với những người lấy chồng giàu sang và sống sung túc xunh quanh ḿnh.