Thơ Bùi Giáng
Người từ vô tận tái sinh
Đi qua trần thế mang tình nhân gian.
Gởi trời một giọt mù sương
Trao về cho đất vô thường cỏ thơm.
Trăm năm tao ngộ một giờ
Tình thương vô tận bất ngờ tái sinh.
Gió lay lắt bốn phương về dồn tụ
Bụi thu mờ ai phủi với hai tay.
Ngày sẽ hết tôi sẽ không ở lại
Tôi sẽ đi và chưa biết đi đâu
Tôi sẽ tiếc thương trần gian này mãi mãi
Vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu.
Ta cứ ngỡ trần gian là cõi thật
Thế cho nên tất bật đến bây giờ.
Ta cứ ngỡ xuống trần chơi một chốc
Nào ngờ đâu ở mãi đến hôm nay.
Ta ngó mãi những chiều về trở lại
Mang những gì về trong cõi trăm năm.
Còn ở lại một ngày còn yêu mãi
Còn một đêm còn thở với trăng sao.
Xin cảm tạ nghĩa trần gian đây đó
Bạn tâm giao người xa lạ tâm tình.
Nắng buồn thương nhớ bên nhau
Nhìn lưa thưa lá niềm đau trong cành.
Trời khuya khoắt phiêu du trăng bỡ ngỡ
Người đi đâu sông nước lạnh vô cùng.
Em ngó mãi những chiều về trở lại
Mang những gì về trong cõi trăm năm.
Ôi biệt ly tơi bời đời hư ảo
Em ra đi – đời bưng mặt khóc òa.
Ngày mai mơ mộng làm chi
Sẽ tàn sẽ mất còn gì nữa đâu.
Ngoảnh nhìn cuộc đời như giấc mộng
Được mất bại thành bỗng chốc hóa hư không.
Đường về khép bóng trần gian
Lợi danh gói một hành trang vô thường.
Phú quý vinh hoa như mộng ảo
Sắc tài danh lợi tựa phù du.
Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ
Thong dong tự tại vậy mà vui.
Đêm qua mộng lại thật gần
Đừng lay tôi nhé hồng trần mong manh.
Trăm năm nhìn xuống đời mộng ảo
Khoảnh khắc nhìn lên ngộ lẽ trời.
Có gì mà lấy làm vui
Chỉ là một giấc mộng vùi trăm năm.
Giã từ cõi mộng điêu linh
Tôi về buôn bán với mình phôi pha...
(ST)
|