Chiều nay (8/9), Phạm Thái Hà (cựu Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội, Trợ lý Chủ tịch Quốc hội) mong muốn được "xem xét tình tiết nghề nghiệp của bị cáo là trợ lý lãnh đạo, là nghề nghiệp có những rủi ro không thể lường trước".
Ông Hà nói cũng không sai! Ở Việt Nam, cứ mỗi khi một cán bộ mắc sai lầm, là sẽ có một người đứng ra thế mạng, làm “con d* tế thần” cho cán bộ, để cán bộ còn giữ cái danh “trong veo” mà hạ cánh an toàn. Để cứu “cậu học trò đom đóm”, Hà đã trở thành vật tế cho Huệ được làm người tử tế.
Cách đây mấy năm, cũng từng xuất hiện “thằng đánh máy” dấu dốt giúp Bảy Niễng, thì nay cũng có Hà Trợ lý đỡ đạn cho Huệ. Thế mới thấy, ngày thường thì anh anh em em, có miếng ăn thì nhường anh, nhưng khi thất thế thì anh chuồn trước, em ra thế mạng. Tình đồng chí “Xuống Hố Cả Nút” chỉ đến đây mà thôi. Mong đảng quan tâm giữ chân những ông “trợ lý” may mắn còn ghế, chứ nguy hiểm kiểu này, bác Tô Tổng hết củi cho vào lò rồi!
Anh Lý
Thực sự toàn dân rất là lo cho sức khỏe của các cán bộ lãnh đạo “Đảng ta”, vì gần đây, căn bệnh “ngưng thở” “khó thở” bỗng trở lên phổ biến trong cán bộ Đảng viên, đặc biệt là các cán bộ đã và sắp “vào lò”. Phạm Thái Hà, cựu Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội (QH) mắc chứng ngưng thở, phải đeo mặt nạ dưỡng khí vào ban đêm.
Không chỉ có ông Hà, mà nhiều cán bộ trong thời gian qua khi ra trước tòa cũng khai bị “ngưng thở”. Dần dần, người dân có cảm giác phiên tòa xét xử quan tham trở thành diễn đàn kể khổ của các quan. Người thì lôi công trạng ba đời, kẻ thì đem giấy khen của con. Thậm chí trào lưu khoe bệnh đã trở thành thói tật, là cán bộ là phải có bệnh, mà bệnh thì phải “bệnh lạ”, nói không ai biết, biết thì cũng không ai tin, cốt sao để vớt được “kim bài miễn tử”!
Đã đến lúc Tô Tổng nên điều tra Ban bảo vệ sức khỏe Trung Ương, tại sao các cán bộ đương chức một thời gian lại mắc bệnh hiểm nghèo, bệnh do đâu mà ra, ai là “bệnh chúa” đi lây bệnh thì cần phải loại bỏ. Phải không ông Tô Lâm?
Anh Lý
Ở ấp Thuận Long A, xã Tân Tiến (Cà Mau), bà con từng có một con đường bê tông rộng 2,5 mét, tuy không quá đẹp nhưng cũng có thể đi lại được. Nhưng rồi nhà cầm quyền lại vận động bà con phá đi, và hứa sẽ làm đường mới 3 mét để rộng rãi, sạch đẹp hơn. Nghe thế, người dân ai cũng mừng, hăng hái góp công, đập bỏ con đường cũ, đắp nền đất chờ ngày khởi công.
Thế mà gần 3 năm trôi qua, con đường mơ ước vẫn chỉ nằm trên giấy. Người dân mỗi ngày đều phải lội bùn, mùa mưa thì sình lầy trơn trượt, mùa nắng thì bụi mù mịt. Xe cộ đi lại cực nhọc, buôn bán khó khăn, trẻ con đi học cũng khổ sở vô cùng.
Đường bê tông cũ dù có hẹp, nhưng ít ra còn đàng hoàng, giờ thay bằng đường đất thì hóa ra đi lùi với quá khứ. Hứa hẹn đường 3 mét nhưng sau 3 năm vẫn còn để bà con chịu cảnh lầy lội, vậy ai sẽ chịu trách nhiệm cho sự mất uy tín kéo dài này?
Người dân chỉ mong lời hứa phải đi đôi với việc làm. Đường sá không chỉ là xi măng cát đá, nó còn là chuyện cơm áo, chuyện học hành, chuyện an toàn của cả xóm làng. Hứa mà không làm, xóa đi sự thuận tiện vốn có, để lại nỗi khổ cho người dân suốt mấy năm ròng.
Một con đường nhỏ thôi, nhưng phản chiếu sự nhiều điều. Là sự coi thường dân của cán bộ, coi thường nên không giữ chữ tín, mặc kệ dân chật vật với khổ sở chỉ vì lời hứa suông của mình. Là chữ tín của quan trong mắt dân đã ngày càng mai một dân, vì có khi ngân sách đã được chi, nhưng lỡ tay chia nhau bỏ túi hết thì còn đâu để làm đường cho dân.
Con đường càng ngày càng lầy lội, và niềm tin cũng như thế!
Linh
Số hóa đang là xu thế, nhưng số hóa thiếu bảo mật thì chẳng khác nào quả b.o.m nổ chậm. Hồ sơ tín dụng, căn cước, mã số thuế, lịch sử vay nợ được gom vào một kho dữ liệu, có thể tiện quản lý, nhưng lại biến thông tin của dân thành một “kho báu” cho kẻ xấu lợi dụng. Một khi kho bị đục khoét, hậu quả không chỉ là mất sạch sự riêng tư, mà còn đe dọa đến an ninh tài chính và sinh kế của người dân.
Mới đây xảy ra vụ 160 triệu hồ sơ tín dụng bị lộ. Ai sẽ phải chịu trách nhiệm? Chính là người được trả lương để quản lý kho dữ liệu này. Khi để lộ thông tin của dân, chính quyền không thể chỉ trấn an bằng những cụm từ “đang điều tra”, hay đổ cho “đối tượng xấu”, “thế lực thù địch”, mà cần phải công khai tên tuổi, kỷ luật, thậm chí truy cứu hình sự người liên quan nếu để xảy ra sơ suất nghiêm trọng.
Muốn có số hóa, trước hết phải tạo được niềm tin, phải có người chịu trách nhiệm rõ ràng. Không thể để hệ thống ăn tiền dân, rồi mặc nhiên coi dữ liệu dân là thứ có thể đánh rơi mà không biết lỗi từ đâu.
Linh
Mưa đỏ – bộ phim diễn tả về trận chiến giữ Thành cổ Quảng Trị được đưa ra đúng dịp kỷ niệm 80 năm Quốc khánh, như một công cụ tuyên truyền về “lòng yêu nước”. Báo chí chính thống thì rầm rộ tung hô, tâng bốc bộ phim này như một “tác phẩm để đời”, “đỉnh cao nghệ thuật”, thậm chí là “cột mốc lịch sử của điện ảnh Việt Nam”.
Thế nhưng, cựu chiến binh – những người từng trực tiếp sống ch.ết ở chiến trường đã lên tiếng rằng Mưa đỏ có nhiều phân cảnh sai sự thật. Nổi bật là cảnh lính VNCH thiêu sống bộ đội miền Bắc là một chi tiết hoàn toàn bị đặt, không hề có trong thực tế. Đó không phải là lịch sử, mà chỉ là một kịch bản tuyên truyền khoác áo nghệ thuật. Nếu chính những người đã trải qua cuộc chiến nói rằng phim sai, thì cái gọi là “đỉnh cao” ấy dựa trên cái gì?
Sự thật là chính quyền đã biến điện ảnh thành công cụ tuyên truyền, không ngại dối trá, không ngại bẻ cong lịch sử. Thay vì mang đến cái nhìn nhân văn, đa chiều để hàn gắn vết thương chiến tranh, họ lại dựng nên những thước phim đầy thù hằn, một chiều, tô hồng một phía và bôi đen phía khác. Người dân cần sự thật, nhưng điều họ nhận được chỉ là một liều thuốc tuyên truyền.
Khi báo chí đồng loạt tung hô, khi cả bộ máy truyền thông hò hét ca ngợi, thì đó không còn là điện ảnh nữa, mà chỉ là một chiến dịch chính trị. Mà tuyên truyền thì bao giờ cũng mang trong nó cái lõi giả dối.
Thế hệ trẻ lớn lên trong những bộ phim như vậy sẽ bị nhồi nhét một lịch sử méo mó: một bên là “thiên thần”, một bên là “ác qu.ỷ”. Nhưng chiến tranh Việt Nam đâu có đơn giản như thế. Má.u của người Việt đã đổ ở cả hai phía. Đau thương, mất mát không phân biệt bên nào. Chỉ có sự thật, trung thực và tinh thần hòa giải mới có thể làm lành vết thương dân tộc.
Mưa đỏ càng được tâng bốc, sự giả dối càng lộ rõ. Và rồi, như mọi chiến dịch tuyên truyền khác, nó sẽ chỉ để lại sự phẫn nộ, mất niềm tin, và một thế hệ trẻ bị nhồi sọ bởi hận thù thay vì khát vọng hướng tới tương lai.
Cô Ba
Người ta vừa diễu binh kỷ niệm chiến thắng “hoành tráng” hai lần, chính quyền tung hô khẩu hiệu, cờ hoa, kèn trống vang trời. Nhưng giữa những màn diễn đó, có một sự thật phũ phàng: cụ Huỳnh Kim Liên, 93 tuổi – một cô giao liên mang bí danh “Cô Ba Chỉ”, từng nuôi giấu nhiều cán bộ của Tiểu đoàn 307 trong nhà, từng đi qua bom đạn để góp phần cho cái gọi là “chiến thắng”, giờ đây vẫn phải lặn lội gõ cửa từng cơ quan, đi kêu cứu từng nơi, chỉ để giữ lại mảnh đất hương hỏa cha ông để lại khỏi bị c.ướp trắng.
Dù Tòa án Nhân dân tỉnh Cà Mau đã tuyên xử có lợi cho cụ Liên, buộc phải thu hồi giấy chứng nhận quyền sử dụng đất cấp sai và cấp lại cho bà, đến tận bây giờ người chiếm đất vẫn không chịu rời đi, công trình trái phép vẫn sừng sững, mồ mả tổ tiên của bà vẫn bị xâm phạm.
Thật vô ơn khi chính quyền chỉ biết nói lời hay, tổ chức diễu binh, dựng kịch bản tri ân hoành tráng, rồi để một người có công bị bỏ rơi ngay trong tuổi 93 xế chiều. Có lời chỉ đạo, có phán quyết, nhưng thi hành thì rề rà, kéo dài. Có “uống nước nhớ nguồn”, nhưng lại quên mất cái nguồn thật sự. Có thành tích, có khẩu hiệu, nhưng lại thiếu hành động.
Một cô giao liên năm xưa đi trong lửa đạn, nay lại đi trong hành lang công quyền, lạc lối giữa những lời hứa. Và bi kịch lớn nhất là khi đất nước còn giặc, người ta cần cô; khi đất nước hết giặc, người ta cướp đất của cô.
Cô Ba
Mới đây, hacker vừa rao bán hơn 160 triệu dữ hồ sơ tín dụng tại Việt Nam. Đây là một thảm họa mà quan chức Việt Nam đang cố trấn an dư luận.
Chỉ cần một cú click, cả kho dữ liệu sẽ bị lộ ra, ai giàu, ai nghèo, ai nợ nần, ai có thẻ vàng thành viên ngân hàng… điều này là một lỗ hổng mà mấy cơ quan xưa nay vỗ ngực an toàn. Tuy nhiên, người lo lắng nhất nên là các quan chức. Cũng chỉ cần một vài thao tác là bao nhiêu tài sản của quan tham có thể bị bại lộ. Chúng sẽ rõ hơn mấy bảng kê khai “khiêm tốn” mà quan chức hay nộp.
Bao năm nay, chính phủ khuyến khích kê khai để minh bạch, nhưng bản kê kiểu nhà tập thể, xe máy cà tàng thì ai cũng biết là kịch. Còn những gì mà hacker sẽ công bố, họ không khiêm tốn, họ công khai bằng chứng với những con số, hóa đơn thật. Thế nên dân mới đùa rằng: thay vì họp nghị quyết về kê khai, có lẽ nên mời hacker lên diễn đàn, trình bày xếp hạng tài sản của từng ông từng bà, vừa nhanh gọn, đỡ tốn kém, lại cho ra kết quả chính xác hơn.
Muốn minh bạch nhanh nhất không phải chờ người trong nhà tự mở tủ, mà chờ kẻ ngoài vạch trần. Thực tế này vừa buồn lại vừa mắc cười!
Linh
Vừa hay tin Uỷ ban Kiểm tra Trung ương sẽ kiểm soát tài sản của cán bộ diện Bộ Chính trị, Ban Bí Thư mà nhiều người dân tỏ ra vô cùng phẫn nộ. Họ phẫn nộ không phải vì thấy tội nghiệp cho những người bị kê khai, mà vì một trò hề nhưng chính quyền cứ diễn mãi, diễn hoài.
Luật mới nâng mức kê khai tài sản từ 50 triệu lên 150 triệu đồng. Nghĩa là vàng bạc, đá quý, cổ phiếu, sổ đỏ… nếu lắt nhắt dưới ngưỡng đó thì coi như không cần báo. Vậy hóa ra, quan chức mình cũng “giản dị” dữ lắm, chẳng có gì đáng giá ngoài đồng lương.
Nhưng ai sẽ kiểm soát những con người đi kiểm soát ấy? Bởi Ủy ban Kiểm tra Trung ương cũng là người trong nhà, liệu có ai dám tự soi cho ra hết bụi bặm? Chẳng ai lại tự tát vào mặt mình cả.
Nói cho cùng, chuyện chống tham nhũng đâu phải ở mỗi tờ giấy kê khai. Nó nằm ở chỗ luật pháp có thực sự độc lập hay không. Khi nào thấy được cảnh Chủ tịch nước, Thủ tướng, Bộ trưởng phải ra tòa như dân thường nếu sai phạm, khi đó mới tin được là “trong sạch”.
Còn bây giờ, kê khai chỉ như trò diễn. Diễn thì cứ diễn, nhưng dân thì vẫn nghèo, còn tham nhũng thì vẫn ăn ngày càng khỏe.
Linh
Nhà nước Việt Nam dưới chế độ Đảng cộng sản thật là ma mãnh và lắm chiêu trò.
1. Phát cho dân 100k. Khi đến nhận tiền thì Công an phát hiện nhập sinh trễ hạn thì phạt họ 750k. ( 750-100 =650k) Nhà nước thu 3,25 nghìn tỷ.
2. Theo thống kê dân số hiện nay thì số tiền Nhà nước công bố chi Lễ 2/9 đang còn dư trên 500 tỷ ( số tiền này đi đâu? Người dân chúng ta cùng đi hỏi nhé)
👉Từ 1 và 2 chúng ta suy ra: sau khi phát 100k vnđ.
Nhóm lãnh đạo ĐCS dư 3,75 nghìn tỷ.
Tóm lại: người dân chúng ta luôn bị ĐCS đè lên đầu cổ mà ăn tiền.
Vậy người dân Việt Nam chúng ta hãy lên tiếng yêu cầu minh bạch số tiền tồn động thu lợi trên đang ở đâu và ai đang giữ thu lợi.
LST
Ngày 08/09/2025, Tập đoàn VINGROUP đã tiến hành khởi kiện dân sự, trình báo cơ quan chức năng và gửi văn bản tới các Đại sứ quán về việc 68 tổ chức, cá nhân trong và ngoài nước đưa thông tin sai sự thật về tập đoàn này.
Có hai điểm cần lưu ý trong vụ việc khởi kiện của Vượng Vin, thứ nhất, số tổ chức cá nhân bị kiện lên tới 68 người, có lẽ đây là trường hợp một công ty Việt Nam bị nói xấu nhiều đến vậy, thứ hai, trong danh sách này có cả ngoài nước, có thể hiểu là có quốc tịch nước ngoài.
Sắp tới trong danh sách 68 cá nhân, tổ chức này, biết đâu lại có những “dân oan” tiềm năng, đó là các “khách hàng” đang đi đòi sổ đỏ của Vin. Chuyện những người xuống đường biểu tình vì đòi sổ đỏ sau khi mua nhà của Vin chắc mọi người vẫn còn nhớ. Trường hợp nổi tiếng nhất là Facebooker Nghia Pham, người chi 27 tỷ mua nhà của Vin, suốt 8 năm ròng đòi sổ đỏ không thành, nay lại bị Vin gửi đơn cho công an “bế” lên phường làm việc.
Và nếu vụ việc được thụ lý, đưa ra xét xử, thì Vin sẽ là công ty Việt Nam đầu tiên mà khách mua hàng có rủi ro rơi vào vòng lao lý. Không biết quý vị nghĩ sao khi làm ăn với một công ty có rủi ro “tiền mất, tật mang” như vậy?
Anh Lý
Một bức tranh truyền tải thông điệp về luật nhân quả, vốn dĩ chỉ xuất hiện tại đình chùa, thì được một hiệu trưởng trường tiểu học Quang Trung, phường Phú Mỹ, TP.HCM (mới) mang ra dán ở trường để “răn dạy” các học trò.
Đáng chú ý trong nội dung “luật nhân quả” của thầy, có những câu như "Nhân: Ủng hộ tiền bạc, công sức cất trường – Quả: Học hành đỗ đạt nhiều đời", "Nhân: Mời người sử dụng các chất gây say nghiện – Quả: Mất ngủ, ngu dốt, điên loạn".
Đọc những lời dạy này rồi liên tưởng đến bài giảng của sư thầy Thích Chân Quang, có một sự trùng hợp lớn, phải chăng thầy hiệu trưởng cũng là một đệ tử của thầy Quang? “Nhà cạnh cái chùa, thấy cái chùa chật chội, người có tâm đạo cúng luôn cái sổ đỏ cho chùa!”. Cho nên, phụ huynh thấy trường chưa đủ to, có thể mang sổ đỏ, tiền tài đến cúng cho …ông hiệu trưởng chăng? “Muốn con đỗ đạt phải yêu lấy thầy” mà!
Trường là nơi dạy các cháu nhỏ hướng thiện, làm điều tốt, nhưng đang dần biến tướng thành nơi bày trò mua bán đổi chác như chốn chợ trời. Đáng lẽ là nơi truyền giảng những điều nhân văn, dạy làm người, lại trở thành nơi tuyên truyền những điều mê tín, mị dân, dẫn con người vào những niềm tin lệch lạc không căn cứ, có lẽ, chúng ta cần xem lại ngành Giáo dục những năm qua đã làm gì?!
Anh Lý
Để thực hiện trót lọt vụ lừa đảo “kẹo Kera”, các đồng phạm đã sử dụng 20 bộ quần áo (mũ, áo dài tay, găng tay, ủng), nông cụ (máy cày, rổ sọt, xe công nông, bảng hiệu farm…), ngoài ra còn tìm các bé thiếu nhi mặc trang phục đồng bào để tham gia cảnh quay. Nhằm tạo niềm tin sản phẩm sạch với người tiêu dùng, Nguyễn Thúc Thùy Tiên, Hằng Du Mục, Quang Linh đã thuê ekip quay phim với kịch bản tại vườn rau với các cháu bé mặc đồ người dân tộc.
Các đồng phạm này hiểu rõ, việc dựng kịch bản có các yếu tố như trẻ em, vườn rau, và trang phục đồng bào sẽ tạo được sự quan tâm và đồng cảm của người tiêu dùng, dễ chấp nhận mua sản phẩm “kẹo Kera” hơn. Khi thực hiện kịch bản “siêu lừa” này, Thùy Tiên được công chúng biết đến với vai trò Hoa hậu Hòa Bình Quốc Tế 2021 được Thủ Chính tặng bằng khen, còn Quang Linh nổi tiếng qua các vlog ở Châu Phi và đang đảm nhiệm vị trí Ủy viên Mặt trận.
Cả ba đã sử dụng hình ảnh cá nhân và kịch bản “siêu lừa” bán hơn 135 ngàn hộp kẹo, bỏ túi hơn 17 tỷ đồng. Đúng là, mặc áo “dân tộc” để lừa đồng bào!
Anh Lý
Trang Thông tin Chính phủ vừa tung bài dài như đơn “kể công”, rằng trong những năm COVID-19, EVN đã phải gánh 45.000 tỷ đồng để giữ giá điện, coi đó là “sự hi sinh vì dân”. Giờ thì EVN muốn tính lại khoản đó vào giá điện, và dân phải “trả nợ ân tình”.
EVN định đóng vai “người hùng thầm lặng”, nhưng thử hỏi: trong những năm dịch bệnh, ai mới thật sự khốn khổ? Người dân thì mất việc, thu nhập bằng 0, cạn kiệt từng đồng tiết kiệm. Doanh nghiệp thì phá sản hàng loạt, công nhân thất nghiệp, nhiều gia đình rơi vào cảnh nợ nần nhưng hóa đơn điện vẫn phải thanh toán không sót 1 đồng.
Vậy mà EVN có “hi sinh” gì đâu. Trước dịch, tháng 3/2019, giá điện đã tăng tới 8,36%, và mức cao đó được giữ nguyên suốt thời gian dịch cho đến tận bây giờ. Trong khi đó, có thời điểm giá xăng dầu, giá khí thế giới rớt thảm, đâu phải lúc nào cũng “leo thang” như EVN đang biện hộ.
Suốt mấy năm qua, hàng loạt sai phạm của EVN bị khui ra, từ mua than đội giá, nhập khẩu khí không minh bạch, tới chuyện đầu tư dàn trải ngoài ngành, chi tiêu vô tội vạ, rồi lắp công tơ điện tử để hóa đơn nhảy múa. Những khoản thất thoát, gian lận ấy mới là nguyên nhân khiến giá điện méo mó, chứ không hề có chuyện EVN “lỗ vì lo cho dân”.
Giờ EVN đòi cộng dồn 45.000 tỷ vào giá bán lẻ điện, gọi đó là “công bằng”. Công bằng kiểu gì khi dân đã phải nai lưng trả tiền điện cao ngất ngưởng suốt mấy chục năm, trong lúc EVN độc quyền, lương thưởng cán bộ cao chót vót?
Đừng ngụy biện bằng những từ hoa mỹ như “an sinh xã hội” hay “ổn định kinh tế”. Thực chất đây chỉ là cách EVN vừa được độc quyền, vừa được xóa tội, còn dân thì phải gánh cả nợ lẫn ơn nghĩa. EVN không hề lỗ vì dân mà lỗ vì chính sự tham lam, kém minh bạch và lợi ích nhóm của mình. Vậy mà còn bắt dân mang ơn thì thật trơ trẽn.
Cô Ba
Mới đây, Lê Quang Tự Do – người đứng đầu Cục Phát thanh, Truyền hình và Thông tin điện tử – lên tiếng ủng hộ Vingroup khởi kiện các cá nhân đăng tải thông tin "không chính xác" về tập đoàn này lên mạng, đã khiến cho dư luận xôn xao, nhiều người tự hỏi: ông đang đại diện cho ai? Nhân dân hay các tập đoàn? Và lương bổng ông đang nhận mỗi ngày do ai mà có?
Nực cười ở chỗ, một người có tên "Tự Do" lại đang làm một hành động khiến người dân mất đi tự do. Đứng đầu một cơ quan nhà nước, thuế dân đóng nuôi Do mỗi ngày, vậy mà Do ủng hộ việc bịt miệng dân, tước quyền phản biện và im lặng nếu không muốn dính vòng lao lý.
Mỗi ngày có hàng loạt người dân khởi kiện Vingroup vì chậm giao nhà, sai hợp đồng, lừa dối khách hàng, nhưng tuyệt nhiên không thấy Lê Quang Tự Do hay cơ quan nào lên tiếng ủng hộ họ. Dân kiện doanh nghiệp thì im lặng, nhưng doanh nghiệp kiện dân thì được "khích lệ"?
Hóa ra lãnh đạo và các cơ quan nhà nước là một nhóm "ăn cây táo - rào cây sung". Lương do dân trả, thuế do dân đóng, nhưng lại chỉ "chơi" với kẻ có tiền, sẵn sàng dùng quyền để quay mặt lại với chủ của chúng.
Nên nhớ, tự do ngôn luận không thể là đặc quyền cho kẻ mạnh, và chắc chắn không nên bị bóp nghẹt bởi người... mang tên Tự Do.
Linh
Chuyện Vingroup kiện 68 cá nhân, tổ chức vì nói xấu tập đoàn, lại nhắc dân nhớ đến vụ “chai nước có ruồi” của Tân Hiệp Phát. Cũng như Vin bây giờ, ông chủ Tân Hiệp Phát lúc ấy, thay vì nhận lỗi, tìm cách giải quyết trong êm đềm, thì lại chọn cách đẩy một người tiêu dùng vào tù. Kết quả là thương hiệu bị gắn mác xấu, bao năm trôi qua vẫn chưa thể gột rửa được.
Vin hôm nay cũng đang đi lại vết xe đổ ấy. Một doanh nghiệp niêm yết, sống bằng tiền của công chúng, lại quay sang chửi cả khách hàng của mình, rồi sau đó dọa kiện cộng đồng mạng. Trong nước thì có thể nhờ luật, nhưng ra ngoài kia, biết bao vùng đất có tự do ngôn luận là quyền hiển nhiên, thì Vin định kiện kiểu gì? Hàng ngàn clip, review, bình luận về VinFast đã lan khắp thế giới, ai mà chặn nổi?
Dân gian có câu: “hũ mắm càng quậy càng hôi”. Lẽ ra Vin nên im lặng để tập trung nâng chất lượng sản phẩm, thì may ra còn có cơ hội gỡ gạc. Càng làm ồn, càng kiện cáo rùm beng, chỉ khiến khoảng cách giữa nhà sản xuất và người tiêu dùng ngày một xa thêm.
Và bây giờ, dân đang truyền tai nhau cách để trả thù hiệu quả nhất đối với một thương hiệu khôn lỏi và xấu tính: không nói, không nhắc, không mua, không xài. Thế là đủ.
Chuyến này Vin đi xa quá rồi Vin ơi!
Linh
Xài điện độc quyền nên hóa đơn nhảy múa không ngừng, nhiều người dân chuyển sang điện mặt trời ,vừa tiết kiệm, vừa hưởng ứng chủ trương "bảo vệ môi trường". Ai dè, EVN lại đứng ngồi không yên.
Mới đây, EVN đề nghị bổ sung quy định tổ chức, cá nhân nào lắp đặt điện mặt trời áp mái tự dùng mà không đăng ký, không thông báo thì sẽ bị xử phạt theo pháp luật về điện lực.
Nghe xong mà thấy thương cho cái "chén cơm" của EVN quá. Độc quyền bán điện bao nhiêu năm, giờ dân chỉ muốn tự lo lấy vài bóng đèn bằng nắng trời, EVN đã cuống cuồng lo sợ thất thu, sợ dân chia sẻ điện cho nhau. EVN chắc cũng lo nếu dân xài điện mặt trời mà không báo, thì EVN không thể điều khiển công tơ điện tử cho nhảy số mà không lộ liễu.
Chưa hết, trước đây EVN còn từng định mua điện mặt trời của dân với giá… 0 đồng, nghĩa là vừa muốn dân cống nạp miễn phí, vừa muốn độc quyền thu tiền. Cái bụng này đúng là không bao giờ no!
Thay vì cạnh tranh bằng chất lượng và giá cả, EVN lại chọn cách rình rập để… phạt. Nắng thì của trời, mái thì của dân, nhưng EVN lại muốn làm ông chủ quyết định xem ai được quyền xài ánh sáng mặt trời.
Đúng là nghịch lý: EVN vừa than lỗ, vừa đòi tăng giá điện, lại vừa tìm mọi cách níu kéo độc quyền. Có lẽ mai mốt, ra đường hít thở gió trời cũng phải đăng ký với EVN, kẻo họ bảo "thất thoát tài nguyên gió".
Cô Ba
Gen Z xuống đường, chỉ 2 ngày sau, chính phủ cộng sản của Nepal đã sụp đổ. Đây là hồi chuông cảnh tỉnh cho bất cứ chế độ nào tự cho mình cái quyền dẫm đạp lên đầu dân. Khi bị đẩy vào chân tường và không còn gì để mất, là lúc dân đứng lên, và sẽ không bất cứ lực lượng nào có thể kìm hãm nổi họ nữa.
Ở Việt Nam, đảng cộng sản vẫn thường xưng mình là đầy tớ trung thành của nhân dân. Nhưng đầy tớ này thì ở biệt phủ, lái siêu xe, còn ông chủ thì nai lưng nuôi cả dòng họ nhà đầy tớ. Nếu không cải cách thật sự, mà chỉ biết tô vẽ bằng báo cáo và khẩu hiệu, thì liệu niềm tin trong dân còn giữ được bao lâu?
Lẽ nào chính quyền Việt Nam đang chờ dân đứng lên, chờ tới lúc vỡ tung cơn giận dữ trong lòng quần chúng thì mới chịu sửa đổi? Cải cách trong ôn hoà mới là bước đi khôn ngoan. Cứ cố chấp giữ quyền lực, coi dân như kẻ dưới chân, thì đến khi dân vùng lên, mọi sự đã quá muộn.
Một đất nước trường tồn là nhờ dân tộc, không phải do một đảng phái nào cả. Nếu không đặt lợi ích dân lên trước, thì sớm hay muộn, lịch sử cũng sẽ xướng tên.
Linh
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. Vì một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hãy ghé thăm chúng tôi, hãy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.