TRẬN ÐÁNH SAU CÙNG CỦA TIỂU ÐOÀN 92 BÐQ
Nhưng tình trạng tạm thời sống lây lất không còn kéo dài được bao lâu. Tống Lê Chân như một con cá phơi mình trên thớt không còn phương cách tự vệ, nằm chờ lưỡi dao chém xuống.
Và lưỡi dao đã rơi.
Ngày 11 tháng 4/1974, sau khi tái điều nghiên, bổ xung lực lượng, Cộng quân mở những cuộc tấn công ác liệt quyết đạt được chiến thắng bằng mọi giá.
Trong ngày chúng pháo kích mù mịt không dưới
1,000 quả đạn vào căn cứ đã tan nát trong các cuộc tấn công trước.
Tiểu Ðoàn 92 BÐQ lúc này đã kiệt lực, hết đạn, một số lớn binh sĩ lại bị thương nên không còn sức chống trả những đột tấn công mãnh liệt của đối phương.
Nhưng dù tình thế đã đến lúc tuyệt vọng nhưng Trung Tá Ngôn vẫn không ra lệnh rời bỏ căn cứ khi chưa có lệnh của thượng cấp.
Trước những loạt đạn pháo kích chính xác và các đợt tấn công biển người, vị tiểu đoàn trưởng anh hùng biết chắc không thể nào phòng thủ được nữa nên khẩn cấp yêu cầu thượng cấp cho lệnh di tản trước khi căn cứ bị địch quân tràn ngập.
Trung Tướng Thuần không rõ có tham khảo ý kiến của Bộ Tổng Tham Mưu hay Phủ Tổng Thống hay không,
đã ra lệnh cho Trung Tá Ngôn phải :
- “ Tử thủ bằng mọi giá !”
Nhưng Tiểu Ðoàn 92 BÐQ sau hơn một năm trời bị vây hãm, bị pháo kích và tấn công liên miên bởi một
lực lương địch quân đầy đủvũ khí và đông hơn nhiều lần, lại thiếu đạn dược, lương thực, quân số hao hụt không được bổ xung nên đã chẳng còn giá nào để trả !
Các chiến sĩ Mũ Nâu không còn nhiều chọn lựa :
- Ở lại căn cứ chắc chắn sẽ bị chết hay bị bắt hết vì không còn cách nào ngăn chận địch quân hoặc đầu hàng để tìm con đường sống.
Nhưng theo truyền thống hào hùng của binh chủng Mũ Nâu, dù trong lúc thập tử nhất sinh cũng vẫn không hàng địch.
https://www.youtube.com/watch?v=XaUvRaj4Wz4
Trung Tá Ngôn đã đưa ra một quyết định vô cùng táo bạo :
- " Dùng toàn lực phá vòng vây, rời bỏ căn cứ, tuy có thể bị chết hết nhưng may ra sẽ đưa đơn vị tới một nơi an toàn."
Sinh viên sĩ quan Trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt Lê Văn Ngôn năm 1965. (Hình: tvbqgvn.org)
Sau khi quyết định xong,
vào khoảng nửa đêm 11 tháng 4, căn cứ Tống Lê Chân báo cáo nguy cơ sắp bị địch quân tràn ngập.
Sau đó, mọi giấy tờ, tài liệu quan trọng đã được thiêu hủy đúng theo kế hoạch di tản để không bị lọt vào tay địch.
Lúc dó, chỉ có phi cơ bay thật cao thả hỏa châu yểm trợ.
Tiểu Ðoàn 92 BÐQ yêu cầu :
- " Phi cơ ngưng thả trái sáng để đơn vị nương theo bóng tối rời bỏ căn cứ."
Dưới sự chỉ huy gan dạ của vị tiểu đoàn trưởng trẻ tuổi và tinh thần kỷ luật của toàn thể binh sĩ, Tiểu Ðoàn 92 BÐQ đã di tản trong vòng trật tự, mang theo tất cả những thương binh.
Liên lạc vô tuyến với Bộ Tư Lệnh Quân Ðoàn 3 bị gián đoạn ngay sau đó.
Mãi tới 9 giờ sáng ngày hôm sau 12 tháng 4, Bộ Tư Lệnh Quân Ðoàn 3 mới bắt được liên lạc với Tiểu Ðoàn 92 BÐQ trên tần số hành quân lúc đó đã rời khỏi Tống Lê Chân đang trên đường di chuyển về hướng An Lộc, khoảng trên 15 cây số về hướng Ðông Bắc.
Cuộc hành trình xuyên qua rừng rậm dưới sự rình rập của Cộng quân, lại phải mang theo nhiều thương binh nên vô cùng gian nan vất vả.
Suốt đêm,
Tiểu Ðoàn 92 BÐQ phải kịch chiến với địch, vừa đánh vừa tìm đường rút lui khiến thêm 14 binh sĩ tử thương, 34 người nữa bị thương.
https://www.youtube.com/watch?v=o0QGutGx0d8
Cuối cùng, may mắn như một phép lạ, Tiểu Ðoàn 92 BÐQ tới được An Lộc tương đối an toàn, chỉ có thêm 4 chiến sĩ can đảm ở lại chận đường truy kích của địch quân để thành phần chủ lực rút lui anh dũng hy sinh.
Tất cả các thương binh, kể cả xác chết của những người bị thiệt mạng đều được mang về.
https://www.youtube.com/watch?v=tA2J9S0NZrQ