Sợi Tơ Sầu
Tơ sầu từng sợi giăng cao
Bóng t́nh mờ nhạt loang màu nhớ thương
Giữa trời thoang thoảng dư hương
Đường mây man mác buồn vương đỉnh đời
Ba sinh âu hẳn duyên trời
Người trông, kẻ đợi không lời tỏ phân
T́m nhau khắp nẻo dương trần
Ta đây người đấy tưởng gần hóa xa
Viễn Phương