Men Thơ T́nh
Từ em xa vắng vườn t́nh
Thơ buồn mấy độ lặng thinh đất trời
Gió hờn mây giận buông lơi
Nắng vương nḥa nhạt mưa rơi chập chồng
Bao năm trĩu nặng tơ ḷng
Xuân trông, Hè đợi, Thu mong, Đông chờ
Em về nối cuộc t́nh thơ!...
Ánh hồng tươi thắm lặng lờ gió mây
Niền vui bất chợt dâng đầy
T́nh xa mấy bận sum vầy hôm nay
Cơn sầu vội vă xa bay
Hai ta tiếp nối men say thơ t́nh
Viễn Phương