Đà Lạt Mờ Sương
Tiếng hát nào vang trên áng mây
Ru trời ru đất ru người say
Điệu thương lời nhớ ngân đồng vọng
Thành phố mù sương phủ lạnh đầy
Ta đứng trông vời trên dốc cao
Hàng thông vi vút tiếng kêu chào
Đong đưa cành lá khơi niềm nhớ
Thoai thoải đường nghiêng bước xạc xào
Chiếc bóng xiêu dài ngả xuống tay
Nối t́nh thơ trải cuối chân mây
Sợi tơ vương vấn t́nh đây đó
Quấn quít vào trong cơi mộng nầy
Tiếng vọng thương sầu vẫn cất cao
Người đi xuôi ngược chốn xa nào?
Sương mây trắng phủ mờ nhân cảnh
Đà Lạt hương t́nh khắc đậm sâu
( Đà Lạt những ngày nghĩ vui buồn )
Viễn Phương
|