Về Với Lăng Quên
Đường xưa em bước một ḿnh
Là lần đưa tiễn người t́nh sang sông
(MT)
Thương yêu về cơi hư không
Cuối trời phiêu lăng buồn trông bóng mờ
Mây trôi nước cuốn ơ hờ
Thuyền nhân duyên khuất bến chờ hắt hiu
Chiều vương nắng nhạt soi chiều
Đời vui có mấy sao nhiều đắng cay?
Hoàng hôn phủ tím màu mây
Thâu đêm vắng lạnh sầu vây cơi hồn
Trăng khuya dơi dấu chân buồn
Sao rơi từng chiếc cô đơn cuối trời
Giọt t́nh lặng lẽ buông rơi
Tay tầm nhặt góp mảnh đời dở dang
Thương ḷng một vết cưu mang
Dấu in khắc đậm vào trang sử t́nh
Vời trông chiếc bóng vô h́nh
Cuối đường vũ trụ lung linh ảo mờ
Rồi mai trên bến thương chờ
Có người run rủi qua bờ lăng quên
Viễn Phương