Sau Mười Năm
Từ độ ấy em anh không gặp nữa
Phố ảo* buồn khép cửa giữa không gian
Sau mười năm t́nh nhớ vẫn miên man
Ngày tháng cứ rụng dần trên cánh lá
Rồi bất chợt một chiều xuân nắng hạ
Nỗi vui mừng rộn ră tận buồng tim
Đường mây xa ẩn hiện dáng Thủy Tiên
Vườn thơ nhỏ ngập tràn hương sắc thắm
Ngày xưa đó tơ ḷng, Ôi!-rối rắm
Với cuộc t́nh ch́m đắm bể đau thương
Tiếng yêu em chợt tắt giữa đêm trường
Mười năm vẫn sầu vương trên bến đợi
Người lữ khách hôm nay dừng bước mỏi
Luống thơ t́nh trổ vội đóa hoa yêu
Đất trời kia tĩnh lặng giấc mơ chiều
Đêm vội vă ru t́nh sau nở muộn
Viễn Phương
|