Tháng Giêng Buồn
Thoảng nghe tiếng hạc kêu trăng
Nhớ thời xưa ấy đêm rằm tháng giêng
Vầng mây lả lướt che nghiêng
Hằng Nga vẫn đó triền miên lững lờ
Cuội ngồi ôm bóng bơ vơ
Ru t́nh thơ giữa mịt mờ bao la
Ngẫm ta như kiếp cuội già
Lỡ tương tư dáng kiêu sa giữa đời
Nỗi buồn da diết đầy vơi
Bao năm vấn vít t́nh người chốn xa
Xuân nay hương ngát la đà
Cố nhân đâu hỡi?-Ḿnh ta đất trời
Tháng giêng t́nh ái buông lơi
Đêm rằm trở bước xa rời ước mơ
Sầu lên đỉnh nhớ thương chờ
Theo trăng dơi bóng t́nh thơ lạc loài
Viễn Phương