VietBF - View Single Post - Trang của lính
View Single Post
Old 12-07-2020   #632
hoathienly19
R5 Cao Thủ Thượng Thừa
 
Join Date: Sep 2020
Posts: 1,202
Thanks: 2,002
Thanked 1,448 Times in 668 Posts
Mentioned: 4 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 23 Post(s)
Rep Power: 7
hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7
hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7
Default



Ó BIỂN ĐĂ BAY XA !






Trong chiến tranh Việt Nam,
Nhảy Dù và Thủy Quân Lục Chiến là hai binh chủng mà Việt Cộng cố tránh đối đầu càng nhiều càng tốt.

Một trong những yếu tố khiến hai binh chủng này
làm quân đội miền Bắc khiếp đảm là v́ họ có cấp chỉ huy giỏi.





Mỗi tiểu đoàn Thủy Quân Lục Chiến
đều mang một tên riêng, trong đó có Tiểu đoàn 2 Trâu Điên và Tiểu Đoàn 8 Ó Biển.

Cựu Trung Tá Nguyễn Văn Phán,
Tiểu đoàn trưởng Tiểu Đoàn 8 Ó Biển, một người con của Huế, đă từ trần ngày 1 tháng 12 vừa qua tại Houston, tiểu bang Texas, thọ 80 tuổi .


Như một lời tiễn biệt Ó Biển giữa lúc đại dịch Covid,
chúng tôi xin mời bạn đọc DLB xem lại tường thuật của Trung tá Phán về trận đánh tái chiếm Kỳ Đài ở Huế trong đợt Tết Mậu Thân 1968.

Lúc đó, ông c̣n là Đại úy Đại đội trưởng thuộc Tiểu đoàn 1 Quái Điểu.


Kế tiếp là một bài thơ của ông trong một ngày buồn ở Mỹ sau năm 1975.





HUẾ , TÔI VÀ MẬU THÂN


Tác giả : Mũ Xanh Nguyễn Văn Phán


Từ Cai Lậy về thủ đô Sài G̣n, nhập ngay vào đánh giải tỏa trại Cổ Loa của Thiết Giáp và Xóm Mới Gia Định xong xuôi, Quái Điểu Tiểu Đoàn 1 Thủy Quân Lục Chiến về nằm dọc đường Ngô Tùng Châu, Gia Định.

Mười hai giờ khuya họp Tiểu Đoàn, 2 giờ sáng có mặt tại Tân Sơn Nhất, 4 giờ sáng lên máy bay đi, đi đâu không biết.

Đồ khô và tái trang bị không lănh kịp. Cứ lên phi trường rồi hay. Đó đây những loạt pháo kích, những loạt đại liên rời rạc, những đốm hỏa châu lũng lẳng trên bầu trời.

Tôi để lại đằng sau một Sài G̣n mang nặng bộ mặt chiến tranh. Những chiếc máy bay C.13O khổng lồ nuốt gọn 8OO Quái Điểu và đưa chúng tôi lên cao trong đêm tối mịt mùng.

– Đi đâu bây ?

– Nha Trang, tao nghe Nha Trang đang có đánh nặng.

Lượm, Đại Đội Trưởng Đại Đội 1, dân Nha Trang, trả lời. Tôn, Đại Đội Trưởng Đại Đội 2 là dân Đà Lạt, căi:

– Đà Lạt .

Phán Phu Nhơn nói:

– Đi đâu cũng được, đổi vùng là khoái rồi .

(Khi vào quân trường, Phán tŕnh diện :

Tui chánh quán làng Phú Nhơn, ở gần hồ Tịnh Tâm, quận Thành Nội, Huế. Thế là sau đấy, giữa lửa đạn và thịt đổ xương rơi, qua tiếng thét trong máy truyền tin, cái tên ngụy trang “Phu Nhơn” ra đời, nghe thật lạ tai!)

– Máy bay chi bay măi ri bây ?

Thời tiết thật xấu, và rồi bánh phi cơ cũng chạm đất, những cặp mắt đổ dồn ra khung cửa sổ máy bay .
Phú Bài !

Cơn gió cắt da, băi cát trắng trải dài, mưa nặng hột. Thiếu áo lạnh, tất cả đều quấn Poncho đứng nh́n đoàn người gánh gồng xuôi ngược, hấp tấp và lo sợ, một số về Truồi, một số lên Giạ Lê, An Cựu.

Phú Bài đó, Tịnh Tâm đó, Cầu Kho đó, Mạ, d́, chị và em ḿnh đó mà không liên lạc được. T́nh h́nh không biết sao, ruột như lửa đốt. Trách nhiệm nặng nề, tôi nằm trằn trọc suy nghĩ thật nhiều để chờ sáng mai.

Kỷ niệm thời đi học kéo về trong trí tôi, đẹp quá, nhẹ nhàng quá, vụng dại quá.






Mười giờ sáng, đoàn GMC đưa chúng tôi về Huế. Qua Giạ Lê, đồng bào hỗn loạn, nét lo âu hiện rơ trên mặt.

Tới An Cựu, dân chúng thưa thớt, nhà hai bên đường đóng kín cửa. Dọc quốc lộ 1 từ Huế về Phú Bài, binh sĩ Nhảy Dù từng toán d́u nhau âm thầm đếm bước. Những cái nh́n như nhắn gửi, như lo sợ giùm chúng tôi. Mạnh, Đại Úy Nhảy Dù, cùng khóa cho tôi biết :

– Huế tang thương và điêu tàn lắm Phán ơi. Thừa (cùng khóa) chết, Phạm Như Đà Lạt bị thương…

Mạnh khắp người băng bó đang được hai đệ tử d́u đi bộ về phi trường Phú Bài . Mạnh tiếp :

– Phán, mày cẩn thận. Không yểm trợ, không thực phẩm, không tiếp liệu, thời tiết quá xấu.
Tụi nó chiếm hết thành phố, Đại Nội, Gia Hội. Tụi nó chốt rất kỹ, chỉ c̣n cái lơm nhỏ ở Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 1 tại Mang Cá*.

(*Sau này tôi được nghe nói :
V́ nghe tin Tướng Ngô Quang Trưởng kẹt nặng nên Đại Bàng Lê Quang Lưỡng, Lữ Đoàn Trưởng Lữ Đoàn Nhảy Dù đă xua quân đi bộ từ cây số 17 về Huế để cứu Tướng Trưởng. Tôi xin Tướng Lưỡng cho tôi được nghiêng ḿnh chào Ông một cách đầy kính phục cho cái t́nh nghĩa huynh đệ không bút nào tả nổi này. Để đáp trọn t́nh nghĩa, Lữ Đoàn của Đại Bàng Lưỡng cũng hao hụt nặng nề).

Đoàn xe dừng lại bên hông đại học Văn Khoa, cách con đường là trường Kiểu Mẫu mới xây, đối diện là đài phát thanh Huế, và trước mặt là cầu Trường Tiền, chiếc cầu tượng trưng cho xứ Huế, chiếc cầu đă hàng ngàn, hàng vạn lần qua lại, đầy ắp kỷ niệm.

Nh́n qua chợ Đông Ba và phố Trần Hưng Đạo mà ḷng quặn thắt.


Một mái chợ đă sập, những cột khói ngút trời cách khoảng. Từ đầu đường đến cuối đường Trần Hưng Đạo không một bóng người. Nh́n bên phải là cầu Gia Hội vắng tanh, những cột khói khác vươn lên… Cả thành phố đă chết, Huế tôi tang thương đến thế sao ! Một nhịp cầu đă sập, tôi nghĩ vành khăn tang đă cuốn lấy Huế.





Xuống tàu tại chân cầu Trường Tiền, xuôi ḍng Hương xanh biếc ngang Gia Hội, quẹo trái sông Hang Bè, cầu Đông Ba đó, có tiệm La Ngu ngày xưa chúng tôi thường mua dụng cụ học tṛ.

Tiếp tục xuống ngang tiệm gạo Mụ Đội, có người con gái đẹp năo nùng tên Xuân mà con trai Huế lứa tuổi tôi đều hơn một lần đi qua đó để nh́n người con gái trời cho đẹp.

Qua trường B́nh Minh,
nơi tôi học năm Đệ Tam, nhiều kỷ niệm đẹp. Đến Bao Vinh, dân chúng nhốn nháo khi thấy một đơn vị lớn đang đổ bộ tại bến đ̣.

Tôi hướng dẫn đơn vị vào Mang Cá Nhỏ để tới bệnh viện Nguyễn Tri Phương.
Địch chào đón bằng hàng loạt hỏa tiễn 107 và 122.

Tất cả nằm sát bờ tường để tránh pháo và t́m chổ pḥng thủ. Tôi cho lệnh Sự, Trung Úy Đại Đội Phó, kiểm soát con cái và chuẩn bị cơm chiều. Trung Úy Sự là sĩ quan trẻ, có tài và đầy nhiệt huyết, xuất thân Khóa 19 Vơ Bị Đà Lạt, thủ môn đội tuyển Nha Trang, đúng là đa năng đa hiệu.





Tôi dự buổi họp Tiểu Đoàn khẩn cấp và quan trọng. Tiểu Đoàn Trưởng ra lệnh :

– Phu Nhơn rành địa thế dẫn đầu, 8 giờ sáng mai xuất phát.


Kế tiếp là Tôn,
Đại Đội 1, Lượm Đại Đội 2, tiếp theo là Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn cùng Đại Đội Chỉ Huy, sau cùng là Ṭng Đại Đội 4.

Mục tiêu Phu Nhân phải chiếm là trường tiểu học Trần Cao Vân.
Trước trường có thành Quân Cụ, vào khoảng một đại đội ta đóng ở đó, không biết c̣n hay mất.

Phán hỏi :

– C̣n phi trường Thành Nội th́ sao ? T́nh h́nh trong Đại Nội, Thiếu Tá có nắm vững không ?

– Không rơ, tụi nó chiếm hết, chốt rất kỹ. Tất cả các cửa Thành Nội tụi nó đều kiền và chốt rất chặt.

Cửa Hữu, cửa Chánh Tây, cửa Sập, cửa An Ḥa, cửa Đông Ba, Kỳ Đài Phú Vân Lâu v.v.. tụi nó đều chiếm hết.





Trong óc tôi, một bản đồ chi tiết hiện ra rất rơ cho một cuộc hành quân mà t́nh h́nh tôi nắm không được vững.

Tôi cố t́m một con đường ngắn và an toàn nhất cho đơn vị để tới mục tiêu. Có rất nhiều đường đưa tới trường Trần Cao Vân, nơi từ 9 tuổi đến 19 tuổi tôi đă bao nhiêu lần đi lại. Con đường nào cũng đầy hoa và mộng, nay tôi đang t́m một con đường không có máu để cho anh em chúng tôi đi.

Tám giờ sáng, tất cả gọn gàng, sẵn sàng di chuyển. Ba trăm thước đường từ Mang Cá đến nhà tôi sao quá dài. Bồn chồn, nóng ruột v́ nơi đó Mạ tôi, d́ tôi, chị tôi và em trai út của tôi đang trông ngóng. Không biết có bị ǵ không ?

Thiếu Uư Duật,
Trung Đội Trưởng Trung Đội 2 dẫn đầu. Duật xuất thân Khóa 21 Đà Lạt, hăng say, gan, thích xóc đĩa và gái đẹp, uống rượu rất ít, chỉ phá mồi.

Phán và Ban Chỉ Huy Đại Đội kế tiếp.

Thiếu Uư Nghênh,
Trung Đội Trưởng Trung Đội 1 tiếp theo. Nghênh "xuất thân từ Commando Du Nord”, kinh nghiệm, gan lỳ, thích đánh phé nhưng đánh nhỏ, rượu rất ít và không thích gái.

Kế đến là Thượng Sĩ
Nhất Mă Khện, Trung Đội Trưởng Trung Đội 3, "xuất thân Commando trong Nam ", rất gan lỳ, ít nói, mê rượu, không mê gái.

Sau cùng là
Thượng Sĩ Nhất Hải, Trung Đội Trưởng Trung Đội súng nặng." Hải xuất thân Commando Du Nord”, người Nùng, lỳ lợm già dặn chiến trường, không rượu, không gái và không thuốc lá.

Hai bên đường dân chúng đứng chen chúc, vẻ mặt hớn hở, thật tội nghiệp cho họ.


Lần lần những khuôn mặt quen thuộc hiện ra, những cánh tay vẫy chào, nào mụ Đội Dậu, mụ Ba, ông Sung, ông Dung, anh Thiên chủ bàn Ping Pong… Những tiếng nói đó đây:

– Anh Phán đó tề ! Anh Phán! Anh Phán…

Tiếng gọi lớn dần và lan dài suốt con đường tôi đi.

Con hẻm sát hồ Tịnh Tâm là đường vào nhà tôi. Mạ tôi đó, d́, chị và em tôi đó, xao xuyến quá ! Tôi đi nhanh đến ôm Mạ tôi, d́ và chị tôi khóc như mưa. Thằng em luống cuống chạy quanh, bị Mạ tôi nạt :

– Mi chạy mau vô nhà lấy khúc cá kho khô và đ̣n bánh tét gói lại đem ra đây bới cho anh mi .

Mạ tôi dụi vào tay tôi chai dầu Nhị thiên đường :

– Con xức cho khỏi gió .

Lính đi ngang hỏi nhau :

– Mạ Đại Úy sao đầu trọc lóc vậy bây ?.

– Bà ấy đi tu để phước cho con, tụi ḿnh cũng được hưởng ké đấy.

Phán và âm thoại viên vẫn c̣n dừng lại:

– Nhà ḿnh có răng không Mạ ? Bà con thân thuộc có ai bị chi không ?

– Nhà ông Quế chủ quán Chiêu bị trúng hai trái nhưng người th́ không răng. Nhà ḿnh bị ngói đổ một góc, cây đào bị găy ngọn. C̣n thằng Chỉ không biết đi mô.

Chỉ là bạn tôi xuất thân Khóa 17 Vơ Bị Đà Lạt.
Tôi xót xa đắng miệng :

– Thôi con đi, Mạ và gia đ́nh đừng lo cho con .

Mạ tôi khóc ̣a, tôi thật năo ḷng. Những tiếng gọi anh Phán, anh Phán tiếp tục vang lên cho đến giữa hồ Tịnh Tâm.

Tiếng gọi, giọt nước mắt và những cánh tay chào vẫy, phải chăng nhắc nhở trách nhiệm của tôi. Bây giờ là lúc đền đáp ơn sâu nghĩa nặng. Vinh dự này thật khổ. Máu nóng sôi trong người, tôi và hai âm thoại viên vượt lên đi với trung đội đầu.





Cuối hồ Tịnh Tâm là đường Tịnh Tâm,
tôi cho lệnh quẹo tay mặt theo đường lên nhà ông Ngự Đạt. Như vậy bên hông mặt của con cái tôi lúc nào cũng có bức thành và cái hồ che chở.

Cuối đường Tịnh Tâm quẹo trái là
trường tiểu học Đoàn Thị Điểm, nhưng tôi không đi con đường này. Tiếp tục đi thẳng qua một con hẻm nhỏ, con đường đă bao lần đi lại, nào ăn cắp me, nào trộm sấu, nào hái xoài, nào đào sen, nào học thi, nào thăm người yêu… Con đường nào cũng nhắc tôi bao kỷ niệm yêu dấu khôn quên.

Đến Canh Nông,
chưa thấy phản ứng nào của địch, gần sân bay Thành Nội dân chúng thưa thớt và kinh hăi. Tôi cho dừng quân bên này đường, một ông già mách:

– Con đường ni bị bắn rất rát, từ trong cửa Ḥa B́nh ở Đại Nội bắn ra.

– C̣n sân bay Thành Nội ra sao ôn, có ai khôn ?

– Đánh nhau mấy ngày ni dữ lắm, mà tui không biết răng, không biết ḿnh hơn hay thua nữa.

Tôi chỉ con đường và hướng dẫn Duật :


Băng qua khỏi con đường này, đến một xóm nhà, qua một cái cống th́ bên trái là thành Quân cụ.

Nghênh và Mă Khện yểm trợ hông mặt cho Duật, và sau đó băng qua đường theo tôi.

Con đường chỉ có 5 thước mà hơn một giờ mới vượt qua với 6 thằng em rớt rụng trên mặt đất.
Lần ṃ theo mép đường tới sát ống cống, tôi cho dừng lại, phi trường vắng tanh. Tôi bảo Duật:

- Mày cho một thằng con nhỏ qua trước làm đầu cầu bên kia cống, sau đó cho tất cả con cái mày qua rờ vào thành Quân Cụ, chờ tau lên.

Thành Quân Cụ cao khỏi đầu người, không liên lạc được với bên trong. Tất cả con cái nằm sát thành để tôi và đám cận vệ ḅ tới cổng chính. Loáng thoáng thấy nón sắt, Field -Jacket, giây ba chạc, không phải tụi nó đâu, chắc chắn là bạn rồi. Thằng đệ tử tôi gọi lớn :

– Ê ! Thủy Quân Lục Chiến đây.


Một loạt đạn bay qua khỏi đầu một cách rùng rợn. Ḅ lết vào tới trong đồn, ông trưởng đồn nói tiếng Huế đặc sệt, ông là Trung Uư Cát, thủ môn nổi tiếng của Huế :

– Đại Úy ơi, 7 ngày không ra vào nổi, nó bao hết. Trường Trần Cao Vân, Đại Nội, xóm nhà trước mặt và bao quanh đồn tụi nó chốt hết. Nhà bảo sanh sau lưng trường cách một cái hồ tụi nó cũng chiếm luôn.

Dân chúng chạy hết rồi, không c̣n ai cả. Tụi nó pháo liên miên, không cho ngóc đầu được, đủ loại :


61, 82 hỏa tiễn 107, 122. Tôi ráng cố thủ đây được ngày mô hay ngày nấy, c̣n ngoài nớ tôi không liên lạc được nên không biết t́nh h́nh các nơi khác ra răng.

" Súng trường bán tự động kiểu 56 Trung Cộng"






https://anhxua.net/album/trien-lam-v...saigon_82.html


Tôi trở ra báo cáo về Tiểu Đoàn, lệnh của Tiểu Đoàn Trưởng :

– Phu Nhơn chiếm cho bằng được trường Trần Cao Vân, dọn sạch chung quanh.
Tiểu Đoàn Trưởng và Bộ Chỉ Huy sẽ lên ở trại Quân Cụ.

Quan sát địa thế thêm một lần nữa,
trước mặt trường là cái am lên đồng, bên cạnh là quán hớt tóc lợp tranh chỉ có một ghế ngồi. Sát đó là ngă ba đường, một đường chạy lên cửa Sập, một chạy về trường Đào Duy Từ và một chạy đến trường Trần Cao Vân. Có bốn năm cái đầu lố nhố bên trong trường.

Duật phải chiếm am trước, trong trường bắn ra mănh liệt, có cả B.40.

Tôi ra lệnh Nghênh và Mă Khện cầm chân hỏa lực trong trường học. Duật chiếm xong am không một tổn thất.




Tôi gọi Thượng Sĩ Hải đem hai đại liên và một 57 không giật lên tăng cường cho Duật để Duật yểm trợ cho Mă Khện vào trường.

Sau 45 phút dùng mưu kế cùng với hỏa lực và sự gan dạ, kinh nghiệm, Mă Khện đă chiếm được một lớp của trường.


Nghênh tràn vào cùng với Mă Khện lục soát và làm sạch sẽ. Hỏa lực từ góc Thành Nội đổ dồn về phía trường học, không sao, có thành của các lớp học che chở.

Tôi kêu Sự :

– Pháo binh có chưa ? Kêu về đại bàng Thanh Hoá cứ bắn vào góc thành cho tau.

Đến chiều vẫn không có một trái pháo bắn,
anh em tôi có 7 đă lót đường cho mục tiêu đầu và 3 bị thương nặng. Tôi lên sát Duật và bảo đem cây 57 đến :

– Nhắm ngay vào góc thành, tụi nó bắn rát quá cứ “phơ” cho tau, trật trúng ǵ không cần, chỉ cần tiếng nổ.

Qua một vạt đất trống, trong một ngôi nhà gạch có bóng người lấp ló. Duật quay 57 nhắm thẳng :

– Nhột quá, cho em bung cái nhà này đi.

Tôi bỗng thấy có bóng đàn bà, tôi la lớn :

– Khoan bắn, nhà thầy Tiềm.

Rồi tôi băng qua đám đất trống đến nhà gặp cô và các cháu. Không thấy thầy, tôi chào cô và giới thiệu tôi học Sử Địa với thầy ở trường Bồ Đề và khuyên cô về dưới phố. Tôi trở lại vị trí mà ḷng nao nao buồn.





Giờ này vẫn chưa có pháo, làm sao khóa góc thành đó lại. Duật bảo con cái đào hầm hố thật kỹ, tôi dặn:

– Mày cố thủ tại đây cho Tiểu Đoàn lên.

Tôi cùng đám đệ tử lúp xúp chạy đến tiệm hớt tóc để quan sát ngã ba đường và góc Thành Nội.

Tôi chợt nghe tiếng đàn bà rên la quằn quại, sau cùng chỉ c̣n tiếng rên nho nhỏ.

Nơi góc quán tối tăm,
một người đàn bà máu me khắp nửa phần thân thể, vừa bị thương nặng lại vừa sanh ra một bào thai lờ mờ tượng h́nh đứa bé, trông giống như con rắn mối .

Xót xa, chịu không nổi, tôi ra lệnh đem chôn đứa bé ngay và chuyển người mẹ về đồn Quân Cụ cho bác sĩ Tựu cứu giúp .

Đến lúc ấy đại đội tôi đã có 13 chết, 3 bị thương nặng
để trải thảm cho đơn vị.

Tối đó, Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn đến trại Quân Cụ.

Sáng hôm sau, Tiểu Đoàn Trưởng cho Đại Đội 2 của Tôn và Đại Đội 1 của Lượm dưới sự chỉ huy của đại ca Đă, Tiểu Đoàn Phó, chiếm nhà bảo sanh.

Đoạn đường có 30 thước, cách một hồ nhỏ mà phải trả bằng 50 đứa con thân yêu.





Sau 8 tiếng đồng hồ mới chiếm được nhà bảo sanh,
Tôn bị thương ngay từ phút đầu, Lộc Đại Đội Phó lên thay.

C̣n tiếp ,



Last edited by hoathienly19; 12-08-2020 at 10:40.
hoathienly19_is_offline   Reply With Quote
The Following 2 Users Say Thank You to hoathienly19 For This Useful Post:
hoanglan22 (12-07-2020), huudangdo1 (12-07-2020)
 
Page generated in 0.05103 seconds with 9 queries