LỬ ĐOÀN 2 NHẢY DÙ TẠI MẶT TRẬN TÂY NGUYÊN . TRUNG TÁ NGUYỄN ĐÌNH BẢO, NGƯỜI Ở LẠI CHARLIE - PHẦN 3
Sang ngày 10/4/1972 đến giờ phút này thì đã rõ thế nào bọn chúng cũng dứt điểm Charlie, địch quân bắt đầu trận địa pháo . Căn cứ nhỏ bé như thế mà phải lãnh đủ trên 3 ngàn quả đạn cùng ngày.
Ðại Đội 111 bị pháo nặng nề nhất, ngay Bộ Chỉ Huy Tiểu Ðoàn cũng đang bị pháo, tất cả các đại đội đều đang bị pháo.
Pháo Binh của ta cũng bị cấm chỉ không yểm trợ được.
Tiếng rít của hỏa tiễn và pháo 130ly làm tê liệt lệnh lạc. Sau khi ngưng tiếng pháo, Bộ Binh địch quân bắt đầu tấn công... dưới chân đồi 960, lúc nhúc những bóng người ngụy trang bằng những cây lá đang từ từ bò lên dốc .
Các chiến sĩ 111 Nhảy Dù ghìm tay súng chờ chúng đến gần rồi đồng loạt khai hỏa. Mìn claymore, súng cối, phóng lựu, đại liên, M-16... Bom đạn nổ rền khắp cả sườn đồi.
Lính CS say thuốc hùng binh, lớp này ngã gục lớp khác chồm tiến lên như những con thiêu thân lao vào bóng đèn nóng bỏng.
Các chiến sĩ Nhảy Dù
bắn hết đạn tới dùng lưỡi lê đánh cận chiến và sau cùng BCH Tiểu đoàn phải gọi Trung úy Thinh triệt thoái ĐĐ111 về C2.
Việt cộng tràn lên vị trí đóng quân của Đại Đội lo tranh nhau kiếm mấy cái ba lô của binh sĩ bỏ lại, lục lọi tìm kiếm những gạo sấy, đồ hộp khui ra ăn tại chỗ. Họ đã bị bỏ đói nhiều ngày, đói quá nên không còn sợ súng đạn gì hết.
Đại đội 112 của Hùng móm phải xuống tiếp đón ĐĐ111 rút về nhập chung với Bộ Chỉ Huy Tiểu đoàn.
Pháo Binh Nhảy Dù phải bắn đạn nổ chụp lên đỉnh đồi 960 để ngăn chận cộng quân tràn vào BCH Tiểu đoàn.
Lữ Ðoàn xin phi cơ quan sát lên vùng và phi pháo của Hoa Kỳ bắt đầu vào vùng oanh tạc quanh căn cứ Charlie.
Các phi tuần của Không Quân VNCH tiếp theo vào vùng bay thật thấp để thả chính xác những trái bom napalm, trải những thảm lửa xuống đồi 960.
Lửa thiêu cháy Charlie, thiêu luôn cả những con thiêu thân đợi ngày giải thoát. Trực thăng tản thương không thể đáp được vì hỏa lực phòng không quá mạnh của địch, toàn 12.7ly từ các khe núi bắn ra.
Trực thăng võ trang oanh kích ít gây tổn thất cho địch.
Maj. John Duffy cố vấn của Tiểu Ðoàn 11ND, theo một hệ thống riêng của Lực Lượng Đặc Biệt, xin được mấy phi vụ B-52 sẽ thả lúc nửa đêm...
LỬ ĐOÀN 2 NHẢY DÙ TẠI MẶT TRẬN TÂY NGUYÊN . TRUNG TÁ NGUYỄN ĐÌNH BẢO, NGƯỜI Ở LẠI CHARLIE - PHẦN 4
Tiểu đoàn 11 chính thức rời bỏ Charlie vào lúc này, nhờ mấy phi vụ đánh bom hồi chiều và ba toán tiền đồn nằm sẵn từ buổi trưa, đoàn quân ào đi không gặp kháng cự.
Cũng may địch sợ ta dùng chiến thuật
“ đồng ư quy tận ” tức là gọi Pháo Binh bắn ngay trên đầu cùng chết với địch nên không dám đuổi, nhờ vậy đoàn quân xuống đến chân đồi không có phát súng nào bắn vói.
Trời hơi tối, địch cũng không dám pháo kích nữa sợ lộ vị trí, vả lại chúng đã lên đầy trên Charlie
và giờ đây có lẽ đang lục hầm kiếm thức ăn, nên Pháo Binh của ta hoạt động lại được bắn chận không cho địch truy kích.
Rút theo hướng Đông Nam độ vài trăm mét thì nghe nhiều tiếng rít xé trời, bom B-52 rơi xuống Charlie cày nát thành bình địa.
Ðại Đội 113 ở hướng Bắc hầu như còn nguyên vẹn từ ngày đầu đến giờ không bị đánh cũng như không thiệt hại vì pháo kích, nên được lệnh đi ngược xuống Yankee tìm đường ra bãi bốc trên bản đồ cách Charlie khoảng gần 4km.
Trời tối, đồi cao, rất khó đi, máy bay lên vùng thả hỏa châu soi sáng, những dây đạn M-79 từ phi cơ OV10 rót đều phía sau chận hậu.
Binh sĩ còn khỏe dìu những người bị thương, hết lương thực, đạn dược, thuốc men, và dưới những cơn mưa pháo khủng khiếp nhất trong lịch sử chiến tranh Việt Nam,
hơn một trăm con người còn lại chia đều mỗi người đã lãnh cỡ gần 100 trái đại bác, thử hỏi còn có ai chịu đựng được như thế không ?
Danh tướng Mac Authur đã nói :
“ Tôi thương những người lính bộ binh hằng ngày 24 giờ phải đối diện cái chết trên chiến trường, lại còn phải gánh chịu những bất công của thượng cấp”, hoàn cảnh của Lính Dù còn tệ hại hơn thế nữa, bị trói tay để đánh.