Phố Xưa Buồn
Phố xưa buồn sương phủ
Anh giấc ngủ đơn côi
Gọi t́nh trên gối mộng
Rưng rức lệ sầu rơi
Một thời, Ôi !-thương nhớ,
Áo trắng mỏng thơ xinh
Nh́n đời đôi mắt biếc
Tha thiết một cuộc t́nh
Khung trời thương nay đă
Hoang vắng rất lạ thường
Mây mờ, sương giăng kín
Che khuất bóng người thương
Nhịp sầu theo lối bước
Ḥa điệp khúc phân ly
Con đường quen, bỗng lạ!...
Từ lúc em ra đi
Phố xưa buồn da diết
Anh mải miết đi t́m
Mảnh t́nh yêu tan vỡ
Ru giấc ngủ con tim .
Viễn Phương