Quote:
Originally Posted by anhhaila
Lời Trần Tình .
Vào thế kỷ thứ 12 dưới triều nhà Tống vì quan lại tham ô , hiếp đáp dân lành , nhiều vị hảo hán vì lòng chánh nghĩa đã tụ tập ở núi Lương Sơn , kết huynh đệ với mục đích trừ hại cho dân nêu cao ngọn cờ chánh nghĩa vì vậy Thị Nại Am mới viết lại chuyện Thuỷ Hử nói về 108 vị anh hùng Lương Sơn Bạc .
Các huynh thân mến , hôm nay gặp nhau đây , âu cũng là duyên tri ngộ , bèo mây hội họp , chúng ta cùng chung một mục đích gióng lên một tiếng nói trước thời cuộc nhiễu nhương , đôi khi trong ý nghĩ thô thiển của đệ là đệ đang coi một vở kịch , nhưng không phải là một vở kịch vui .
Ngày đó , trong một lần tình cờ đi chơi với một người bạn , đệ có dịp gặp thi sĩ Vũ Hoàng Chương ở Sài Gòn năm 1974 về sau nầy khi ra nước ngoài lưu lạc đệ đã tìm được bài thơ Phương Xa của ông , đọc và ngâm ngùi :
Phương xa
Lũ chúng ta, lạc loài, dăm bẩy đứa,
Bị quê hương ruồng bỏ, giống nòi khinh,
Bể vô tận sá gì phương hướng nữa,
Thuyền ơi thuyền! Theo gió hãy lênh đênh.
Lũ chúng ta, đầu thai lầm thế kỉ,
Một đôi người u uất nỗi chơ vơ,
Đời kiêu bạc không dung hồn giản dị,
Thuyền ơi thuyền! Xin ghé bến hoang sơ.
Thân phận lạc loài của kẻ tha phương , trăn trở với niềm đau của quê cha đất tổ , như một cánh chim phiêu bạt một lần đi không hẹn ngày trở lại , có phải chúng ta đã đầu thai lầm thế kỷ ? một tấm lòng dản dị mà đời kiêu bạc không cho lấy một chổ dung thân !
Đất lành chim đậu , quê hương thứ hai nầy là chổ dung thân , nơi chở che , cũng có thể là nơi ta chôn vùi một kiếp lưu đày .
Có phải ngày xưa cha ông ta đả nói " Ăn cây nào rào cây ấy " hôm nay , chúng ta dùng lương tri của con người , lòng chính nghĩa còn sót lại sau khi bị những gì ô trược của cuộc đời bào mòn , xâm thực , đoàn kết để một lần được nêu cao ngọn cờ chính nghĩa ,đệ là một kẻ tài hèn , sức mọn không mong gì hơn được đứng chung hàng ngủ với các huynh ,một lòng vì chánh nghĩa . Đệ đang bên bờ sông sóng cả của cuộc đời , không mong mình là một Khươung Tử Nha cầm cần câu cá chờ thời bên giòng sông Vị mà đệ đang chờ chiếc thuyền của các huynh ghé bến cho đệ nép mình xin được quá giang .
Đời kiêu bạc không dung hồn giản dị,
Thuyền ơi thuyền! Xin ghé bến hoang sơ.
Xin đa tạ tấm lòng tri ngộ , tứ hải giai huynh đệ của các huynh .
|
Anhhaila ơi,
Tứ hải giai huynh đệ thì xá gì tài hèn hay sức mọn, cùng chung nhau xây lại một lòng vì chính nghĩa trên cuộc đời này dù được bao nhiêu cũng quí mà huynh. Không riêng vì huynh đang đứng trước những ngọn sóng bạc đầu mà tất ai cũng vậy nơi chốn tha hương cầu thực mà đất thì mình là khách còn quê cũng của người này. Vậy thì cái gì quí nhứt trên trần ai ô trọc này.... chỉ có tình đồng hương, tình huynh đệ và tình người là cao cả nhứt...không biên giới hay màu da chủng tộc nào ngăn cản được theo dòng thời gian hay không gian đang bao dung cho mọi con người chúng ta. Nơi đây là quê hương thứ hai đã cho huynh đệ mình có đất dung thân với tràn đầy tình người ấm áp, những câu khuyên răn của những bậc tiền nhân có bao giờ sai....ăn trái nhớ kẻ trồng cây hay ăn cây nào rào cây nấy vẫn còn âm vang trong tâm hồn của đệ.Đứng trước thế sự ngã nghiêng cũng lấy lòng mình trầm xuống và ngán ngẫm cho cuộc đời này, trước quyền lợi nhỏ nhen không đáng nói mà tình người thay đổi bạc như vôi. Thay vì chung lòng cho mọi sự vẹn toàn mà nay trở bạn thành thù không mấy chốc trong khi nước nhà trong cơn nghiêng ngữa vì giặc ngoại xâm đang lăm le thôn tính với mưu đồ thâm độc vậy thử hỏi huynh có buồn như đệ hôn. Chiến tranh đã qua nhưng nỗi buồn mất nước chưa bao giờ phai trong lòng của đệ hết, quê hương là trên hết dù thân đang lưu lạc xứ người. Mẹ VN đang oằn mình đau xót cho những đứa con vì chủ nghĩa vô thần mà đang tâm rước voi về dày mã tổ, đày đọa cho chính người cũng màu da chủng tộc đang thống khổ, đau thương dưới ách cai trị bạo tàn của họ. Còn cái đau nào hơn, âu cũng là Thiên ý........
Định luật tựu tan là bất biến, mai đây kẻ còn, người mãi mãi ra đi nhưng những tấm chân tình của huynh đệ ở đây xin hảy còn một chút lòng lưu luyến dù một thoáng qua trong tâm hồn vào những lúc ngồi hồi tưởng lại quảng đời ngắn ngủi đã đi qua, mong lắm thay.
Đời kiêu bạc không dung hồn giản dị,
Thuyền vẫn thuyền mở rộng đón tha nhân.

:handshake :