Quote:
Originally Posted by trungthu
Từ câu chuyện khời đầu.....:
Câu Chuyện Làng Chưởi.
Năm 1913 , nghĩa là cách đây hơn một thế kỷ , trên tờ Đông Dương Tạp Chí số 6,học giả Nguyễn Văn Vĩnh ( 1882 - 1936 )viết bài "Xét Tật Mình" tựa đề Gì Cũng Cười mở đầu: An Nam ta có một thói lạ là gì cũng cười. Người ta khen cũng cười, chê cũng cười.
Gi cũng cười
Hay cũng hì, mà dở cũng hì, quấy cũng hì, phải cũng hì. Nhăn răng hì một tiếng, mọi việc hết nghiêm trang. Có kẻ bảo cười hết cả, cũng là một cách của người hiền......
Bậc trung học đệ nhị cấp dưới thời Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hoà trong giờ văn học không học sinh nào không từng đọc qua , đọc để thấu hiểu ý nghĩa nụ cười của dân Việt .
.................... .................... ...
đến một đoạn văn kết :....
Có câu rằng: “Thái Sơn bất khí thổ nhưỡng, cố năng thành kỳ vĩ; Thâm hải bất trạch tế lưu, cố năng tựu kỳ đại”, ý rằng: Núi cao không chê đất thấp nên mới trở nên vĩ đại; biển rộng không chọn con nước nhỏ nên mới được bao la. Sự vĩ đại của người quân tử chính là bắt nguồn từ đây....
Ha Ha Ha ....không ngờ mình lang thang trong làng chửi vẫn là người đui...thiên hạ lớn thậtmà mình cứ nghĩ nó nhỏ bằng hạt đâu phông ....anhhaila ....hảo bút pháp....kinh phục...kính phục...
Tụ nghĩa đường Làng chử , còn dư cái ghế lãnh đạo , kẻ hèn này không ngại gì mà cùng với các anh em mà mời anhhaila ngồi...lỡ sau này vì lý do nào đó mình phài nhập cốc thì rất yên tâm....anhhaila cứ yên chí đã có cây M18 ( M16 bá xếp } của Longhue theo hầu thì ngại gì " chân cứng đá mềm ...một hai ba bốn , anh em ơi ...."
  :handshake :  :handsha ke:
|
Chúng ta ở đây hầu như là tuổi xế chiều , gặp được nhau ở đây với những lời lẽ chân tình qua những bài viết để hiểu thật là quí mến . Sau này ai đi trước thì người ở lại vẫn nhớ đến nhau mặc dù chưa bao giờ gặp mặt
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HÃY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN
HÃy CÓ Ý THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐÃ LÀM GÌ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐÃ LÀM GÌ CHO TÔI