Chuyện cuối cùng thì mới tuần trước thôi, mình đứng đợi qua đường mà không xe nào nhường đường cả. Có một chiếc xe tải chạy tới gần chỗ mình thì từ từ dừng lại, rồi đứng im luôn. Vì xe tải khá bự nên những xe sau không vượt lên được, rồi anh tài xế ló đầu qua bảo
“Qua đường đi em ơi.”
Mình đi qua xong ảnh chạy tiếp. Mỗi khi nghĩ lại những chuyện này là lại thấy ấm lòng. Mình ở Hà Nội cũng gần ba mươi năm mà chưa thấy ai tử tế như những người Saigon cả!
Nguyễn Tài Dũng – anh thợ sửa xe hào hiệp, vắn số – Từ báo Người Lao Động
3.Thiên thần tháng 8 – Gatori Kurosagi
Mình hiện sống và đi học ở Nhật, nên cũng được giúp lắm vì người Nhật đa số khá là nice. Nhưng mà hôm nay mình muốn chia sẻ một câu chuyện đẹp ở Saigon mà mình nhận được.
Lần đó buổi trưa tầm 11 rưỡi mình ra khỏi nhà, tới giữa đường thì hết xăng phải dắt bộ, mà nhà mình ở tận quận 9, đoạn đó thì sắp ra xa lộ. Tức là xung quanh đồng không mông quạnh ít nhà cửa thì không biết đào đâu ra trạm xăng, nên mình có ghé vào hỏi một nhà bên đường là gần đó có chỗ nào đổ xăng không rồi dắt theo hướng được chỉ chứ cũng không biết phải dắt bao xa.
Ðang ì à ì ạch dắt được một đoạn, bỗng nhiên nghe bên cạnh có người chạy lên gọi nên mình quay qua nhìn, thấy một anh trai xăm trổ nhìn hầm hố đang đưa một cái bịch nilon có xăng qua, hỏi:
“Hết xăng phải không?”
Mình cũng vừa sợ vừa ngại nhưng cũng rụt rè đưa tay nhận. Nhận xong ngẩng mặt lên định nói cho gửi tiền lại thì ảnh phất phất tay khẩu hình miệng kiểu “khỏi đi” xong quay xe lại chạy đi mất luôn.
Không biết là ảnh thấy mình dắt bộ hay là thấy mình tấp vào nhà kia hỏi nên chạy đi mua cho, nhưng với một người có rất nhiều ký ức không tốt với phái nam như mình thì anh trai xăm trổ hầm hố, mặc áo cộc tay, chạy đến đưa xăng cho mình lúc giữa trưa Saigon tháng 8 thật sự như một thiên thần.
|