Con người chỉ vĩ đại khi cầu nguyện
Federic Ozanam, nhà hoạt động xă hội nổi tiếng của Giáo Hội Pháp vào cuối thế kỷ 19 đă trải qua một cơn khủng hoảng Đức Tin trầm trọng lúc c̣n là một sinh viên đại học.
Một hôm, để t́m một chút thanh thản cho tâm hồn, anh bước vào một ngôi thánh đường cổ ở Paris Đứng cuối Nhà Thờ, anh nh́n thấy một bóng đen đang quỳ cầu nguyện cách sốt sắng ở dăy ghế đầu. Đến gần, chàng sinh viên mới nhận ra người đang cầu nguyện ấy không ai khác hơn là nhà bác học Ampère.
Anh đứng lặng lẽ một lúc để theo dơi cử chỉ của nhà bác học. Và khi vừa đứng lên ra khỏi giáo đường, người sinh viên đă theo gót ông về cho đến pḥng làm việc của ông.
Thấy chàng thanh niên đang đứng trước cửa pḥng với dáng vẻ rụt rè, nhà bác học liền lên tiếng hỏi: “Anh bạn trẻ, anh cần ǵ đó? Tôi có thể giúp anh giải một bài toán vật lư nào không?”
Chàng thanh niên đáp một cách nhỏ nhẹ: “Thưa Thầy, con là một sinh viên khoa văn chương. Con dốt khoa học lắm, xin phép Thầy cho con hỏi một vấn đề liên quan đến Đức Tin!”
Nhà bác học mỉm cười cách khiêm tốn: “Anh lầm rồi, Đức Tin là môn yếu nhất của tôi. Nhưng nếu được giúp anh điều ǵ, tôi cũng cảm thấy hân hạnh lắm?”
Chàng sinh viên liền hỏi: “Thưa Thầy, có thể vừa là một bác học vĩ đại, vừa là một tín hữu cầu nguyện b́nh thường không?”
Nhà bác học ngỡ ngàng trước câu hỏi của người sinh viên, và với đôi môi run rẩy đầy cảm xúc, ông trả lời:
“Con ơi, chúng ta chỉ vĩ đại khi chúng ta cầu nguyện mà thôi!”
|