View Single Post
Old 10-10-2019   #374
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,149 Times in 13,135 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 161
florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11
florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11
Default

Mê và giác

Thứ hai, 18/02/2019 | 19:09










Nhiều khi chúng ta như điên khùng với nhau. Thí dụ ḿnh tưởng ḿnh thông minh, sáng suốt, nhưng ai vừa nói “Chị ngu quá!” ḿnh liền la đông đổng lên, ư rằng ta không ngu. Nhưng thật ra đă chứng tỏ ḿnh đang ngu. Ta hăy chỉ cười, nói: “Phải, tôi ngu.” Nói vậy c̣n ǵ nữa để la, th́ đâu có khổ.


Trong nhà thiền thường nói, khi ngộ đạo rồi mắt thấy như mù, tai nghe như điếc. Như mù nhưng không phải mù, như điếc nhưng không phải điếc. Giả sử chúng ta đi chợ, nghe người ta xôn xao đủ thứ, nhưng ḿnh không dính, không chú ư. Khi về người nhà hỏi: “Bữa nay đi chợ thấy cái ǵ?” Ḿnh nói: “Không thấy ǵ hết.” Nhưng sự thật ḿnh có thấy không? Có thấy nhưng không dính thành ra như không thấy. C̣n nếu ta để tâm vào việc ǵ th́ khi được hỏi, ḿnh liền trả lời: “Thấy thế này, thế kia.” Đó là ta đă tích lũy pháp trần vào trong tâm rồi.

Cho nên việc tu có nhiều điểm rất hay mà chúng ta không biết. Như ra đường bị ai nói xúc phạm tới danh dự ḿnh, về nhà ít nhất ta cũng kể lại với người thân nghe. Kể một người nghe ḿnh cũng chưa vừa ḷng, phải kể cho người này người kia nghe chừng một trăm lần, như vậy ḿnh đă thuộc ḷng trong kư ức sâu quá rồi. V́ vậy khi ngồi thiền nó trồi lên, bỏ được một lát nó trồi lên nữa. Đó là v́ chúng ta đă ghi nhớ quá sâu đậm.

Không phải tay lần chuỗi, thân tọa thiền mới tu. Lần chuỗi tọa thiền mà ai động tới liền la hét là không phải tu. Người không tỏ vẻ tu hành ǵ hết, nhưng đi đứng tự nhiên thoải mái, ai nói ǵ th́ nói, bỏ qua không để ḷng, ấy mới thật là chân tu.

Không phải tay lần chuỗi, thân tọa thiền mới tu. Lần chuỗi tọa thiền mà ai động tới liền la hét là không phải tu. Người không tỏ vẻ tu hành ǵ hết, nhưng đi đứng tự nhiên thoải mái, ai nói ǵ th́ nói, bỏ qua không để ḷng, ấy mới thật là chân tu.

Giống như lúc c̣n bé đi học, mỗi khi muốn thuộc bài, ḿnh phải đọc tới đọc lui nhiều lần mới thuộc. Đem vô sâu là do ôn tới ôn lui nhiều lần. Lỡ nhớ rồi, khi muốn quên cũng phải tập bỏ thường xuyên mới quên được, không có cách nào khác hơn. Vậy mà vừa có chuyện buồn, chuyện giận là chúng ta đem ra kể liền. Gặp ai kể nấy, kể hoài như vậy quên sao được. Khi ngồi thiền nó trồi lên lại than: “Khổ quá! Con tu khó.” Khó là tại ai? Tại ḿnh chớ tại ai, tích lũy nhiều th́ nó trồi lên nhiều.

Bây giờ chúng ta thấy chỉ thấy, không thèm quan tâm chú ư ǵ cả. Thấy tất cả mà tâm không giữ, không dính th́ tu dễ không khó. Nếu tu là t́m cái ǵ ở đâu xa th́ khó, đằng này nó đă sẵn nơi ḿnh rồi, chỉ quay lại là hiện tiền. Chúng ta không thấy được cái chân thật là do pháp trần đầy cứng bên trong, nên quay lại thấy toàn tạp nhạp.

Những giờ ngồi thiền là những giờ quay lại, ḿnh thấy pháp trần lăng xăng lộn xộn nên nói thấy loạn tưởng nhiều quá. Thấy loạn tưởng nhiều là tu tiến nhiều. V́ ngày xưa, mỗi khi chúng dấy lên ḿnh chạy theo nên không thấy chúng, bây giờ chúng dấy lên ḿnh biết liền bỏ, đó là tu tiến. Tuy nó c̣n nhưng ḿnh đă làm chủ được chút chút. Hồi xưa nó dẫn ḿnh chạy theo hoàn toàn, bây giờ nó trồi lên ḿnh từ chối không theo, đó là tiến rơ ràng. Nhưng nhiều khi Phật tử thấy nó rồi sợ, tu ǵ mà vọng tưởng quá chừng. Sự thật có tiến, tiến từng bước, chớ không phải không tiến.

Bước tiến tiếp theo là ngoài giờ ngồi thiền, khi tiếp xúc với mọi cảnh mọi vật, chúng ta thấy biết rơ ràng nhưng bỏ qua, không chú tâm, đó là ta tu trong mọi lúc mọi nơi. Không phải tay lần chuỗi, thân tọa thiền mới tu. Lần chuỗi tọa thiền mà ai động tới liền la hét là không phải tu. Người không tỏ vẻ tu hành ǵ hết, nhưng đi đứng tự nhiên thoải mái, ai nói ǵ th́ nói, bỏ qua không để ḷng, ấy mới thật là chân tu.


Nhiều khi chúng ta như điên khùng với nhau. Thí dụ ḿnh tưởng ḿnh thông minh, sáng suốt, nhưng ai vừa nói “Chị ngu quá!” ḿnh liền la đông đổng lên, để nói rằng ta không ngu. Nhưng thật ra như vậy là đă chứng tỏ ḿnh đang ngu.

Nếu không ngu ta chỉ cười, nói: “Phải, tôi ngu.” Nói vậy c̣n ǵ nữa để la, th́ đâu có khổ. Vậy mà ai nói ḿnh ngu liền cự lộn, rồi đủ thứ chuyện thưa kiện… có khổ không? Thế là cả hai đàng đều khùng điên với nhau hết.


Bài liên quan

HT Thích Thanh Từ: Ngày Phật Thành Đạo hăy tự ngẫm tới ḿnh!

Những chuyện hết sức nhỏ như vậy, nhưng ḿnh không biết tu, nên cứ tích lũy trong tâm thành ra sanh bệnh. Bây giờ muốn bỏ chúng ta phải gỡ lần những thứ đó, từ từ ngồi thiền sẽ được nhẹ nhàng yên ổn. Ai nói ǵ ḿnh cũng cười. Đức Phật ngày xưa bị Bà-la-môn theo sau mắng chửi, Ngài im lặng không nói, không nhận, thế mà Bà-la-môn phải chịu phép, không dám mắng chửi nữa, khỏe khoắn làm sao.

Phật là bậc giác ngộ nên thấy người mê Ngài thương, không phản đối, không chống cự ǵ cả nhưng lại nhiếp phục được họ. C̣n chúng ta bây giờ nghe nói một câu không vừa ḷng liền phản đối, chống cự, rốt cuộc càng thêm lớn chuyện. Như vậy ta cũng giống những người mê kia, không hơn không kém, phải không? Ḿnh là người tỉnh th́ phải hơn kẻ mê. Họ nói bậy ḿnh chỉ cười thôi th́ không xảy ra chuyện ǵ hết. Như vậy có khỏe không?

Cho nên người biết tu xả bỏ hết những ǵ không quan trọng. Quan trọng là đừng để sáu trần lôi dẫn đi, phải quay về với cái chân thật của chính ḿnh. Cái chân thật ấy ai cũng có nhưng v́ vọng tưởng che lấp nên ḿnh không nhận ra. Cho nên Thiền sư Nam Tuyền Phổ Nguyện nói, người tu thiền như con ngỗng chúa uống sữa chừa nước lại. Câu nói nghe muốn bể cả đầu! Làm sao mà uống sữa chừa nước được? Hai thứ ấy ḥa lẫn nhau, lọc thế nào?

HT Thiền sư Thích Thanh Từ:Phật là bậc giác ngộ nên thấy người mê Ngài thương, không phản đối, không chống cự ǵ cả nhưng lại nhiếp phục được họ. C̣n chúng ta bây giờ nghe nói một câu không vừa ḷng liền phản đối, chống cự, rốt cuộc càng thêm lớn chuyện.

HT Thiền sư Thích Thanh Từ:Phật là bậc giác ngộ nên thấy người mê Ngài thương, không phản đối, không chống cự ǵ cả nhưng lại nhiếp phục được họ. C̣n chúng ta bây giờ nghe nói một câu không vừa ḷng liền phản đối, chống cự, rốt cuộc càng thêm lớn chuyện.

Những câu như vậy, tôi cũng mất nhiều năm lắm mới thấy rơ ư nghĩa của nó. Cái ǵ là sữa? Cái ǵ là nước? Vọng tâm và Chân tâm nơi ḿnh ḥa lẫn nhau, không phải một cũng không phải hai. Vậy làm sao để lọc Chân tâm ra khỏi vọng tâm? Ở đây, chúng ta chỉ cần khéo một chút là thấy liền. Cái biết trong sáng hiện tiền đó là sữa, c̣n cái biết lăng xăng lộn xộn là nước. Cái biết lăng xăng lộn xộn th́ chúng ta không theo, chỉ sống với cái biết yên tĩnh, trong sáng. Đó là ḿnh đă loại nước, uống sữa. Được thế ta là ngỗng chúa.

Những phút giây yên tĩnh, chúng ta ngồi chơi không nghĩ ǵ hết. Lúc đó tai vẫn nghe, mắt vẫn thấy mà không nghĩ suy điều chi. Như vậy cái biết đó ḿnh đă có sẵn, nhưng vừa dấy nghĩ cái này cái nọ liền quên mất cái biết hằng hữu. Bây giờ chỉ cần không chạy theo các thứ xao động th́ nó hiện tiền. Nếu chúng ta đừng đuổi theo những ǵ mắt thấy, tai nghe, mũi ngửi, lưỡi nếm… ăn cứ ăn uống cứ uống, làm tất cả việc mà đừng dính, nếu không phải Phật th́ ít nhất ḿnh cũng là Bồ-tát con rồi.

V́ vậy không dính với sáu trần là biết quay đầu, c̣n dính với sáu trần là đă lao đi trong sanh tử, không có ǵ khó khăn hết. Trong nhà thiền có câu chuyện của anh hàng thịt, khi nghe một câu nói của vị Thiền sư, liền tỉnh ngộ và làm bài kệ:

Tạc nhật dạ-xoa tâm,

Kim triêu Bồ-tát diện,

Dạ-xoa dữ Bồ-tát,

Bất cách nhất điều tuyến.

Dịch:

Hôm qua tâm dạ-xoa,

Bữa nay mặt Bồ-tát,

Dạ-xoa và Bồ-tát,

Không cách một đường tơ.

Bồ-tát và dạ-xoa chỉ cách nhau ở một cái nh́n. Nh́n ra là mê, xoay lại là giác, dễ như trở bàn tay không có ǵ ngăn cản hết. Vậy mà chúng ta làm không nổi, cứ ́ ạch hoài. Thiền đặc biệt ở chỗ đó, nhưng vẫn phù hợp với những ǵ Phật dạy ngày xưa. Tôi sẽ dẫn kinh để chứng tỏ điều này.
florida80_is_offline  
 
Page generated in 0.04466 seconds with 9 queries