R11 Độc Cô Cầu Bại
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,150 Times in 13,135 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 161
|
Bởi lẽ, cái mốc 40 năm của người Do Thái xưa, dân Nam ta đă gần bắt kịp rồi. Nhưng ngày về quê hương nghe sao diệu vợi…. Bao giờ mới đến đây? Trước kia, ông ǵa năm tư bỏ bắc, trốn cộng sản chạy vào nam, tưởng mươi hôm, vài ba năm rồi trở về làng xưa. Kết qủa, trăm người đi th́ có đến 97 người chết tại miền nam. Trong đó, có một số may mắn, trút hơi thở trong ngày c̣n Tự Do. Một số khác tràn nước mắt, uất hận v́ khi ĺa đời lại phải nh́n thấy cái đôi dép râu, cái mũ cối phủ kín cuộc đời của chúng úp chụp ngay trước cửa nhà.
Vài ba người khác nhanh chân, phóng ḿnh qua biển nhớn. Chuyến đi vô định, vẫn mơ có ngày về. Kết qủa, nhiều phần là gởi nắm xương tàn nơi xứ lạ, hoặc nằm trong “b́nh Tiểu”. Như thế, có đi mà không có về? Buồn không? Buồn mà người ta vẫn muốn đi qua biển lớn mới là chuyện bất thường. Bất thường hơn nữa là, người phải trốn chạy kẻ bạo tàn, lại trở thành người lao nhọc, vất vả nơi xứ lạ để nuôi sống kẻ bạo tàn trên quê hương ḿnh để cho chúng thêm tàn bạo! Xem ra người ḿnh có ḷng đại lượng, bao dung biết mấy!
Chuyện kể rằng, sau khi mua xe, tậu nhà, vợ chồng, con cái anh em đă đoàn tụ, cuộc sống, dù phải trải qua bằng mồ hôi, nước mắt trong hăng xưởng hay do đuợc cấp dưỡng, dân Nam ta nào có chịu ngồi yên. Phải lo cho ngày “áo gấm về làng” chứ! Chờ măi, sốt ruột, có người lên hỏi trời. “Trời cựi thằng bé nó ham chơi”! Giận Trời, họ đến hỏi “tội” người bảo lănh năm nao. Người bị hỏi ngơ ngác:
- Té ra các anh các chị, qúy ông bà chưa ai về Nam à?
- Về à? … về cả rồi, nhưng nào thấy vinh hoa, chỉ thấy màu cờ máu. Chỉ thấy những tủi nhục của toàn dân và uất hận thôi!
- Lạ nhỉ? Cả ông lính, ông bắc kỳ, em bé mồ côi năm nào đều về rồi hay sao?
- Tất tần tật. Mười ngựi đi th́ đă 8, 9 người về!
- Không có vinh quang thật à?
- Làm ǵ có!
- Nếu vậy th́ qúy ông bà chẳng nên trách trời, cũng không thể trách chúng tôi không giúp.
- Sao lại không trách?
- Quư ông bà thấy đấy. Thời đệ nhất cộng ḥa, TT Diệm thiếu 150.000. đôla mà mất sự nghiệp. Và chỉ có 3 triệu bạc VN họ lấy mạng của ông ta. Thời Đệ nhị Cộng Ḥa, Việt Nam chỉ thiếu có 5, 7 trăm ngàn đô la tiền viện trợ, chính quyền sụp đổ, các ông thành dân mất nước. Nay ông bà xem, hàng năm các ông, qúy bà chuyển về, hoặc gánh về Việt Nam hàng tỷ, tỷ đôla. Đă thế, trên các chuyến bay từ Úc, Mỹ, Âu Châu, Canada về Việt Nam th́ chật ních người Việt và đầy những hàng hóa ngoại. Các ông đem quần ḅ, váy ngắn, hàng hiệu về có khác chi “áo gấm về làng”. Tuy không biển lọng vua ban, nhưng xe hơi, tầu bay đưa đón, xem ra việc “vinh quy bái tổ” xưa không bằng! Nói ra th́ bảo là lắm nhời. Chính dân tôi đây nom thấy cũng phải ghen tức, v́ chẳng có mấy người có đủ tiền bạc để mà holiday thay đi chợ như thế…
- …. Ơ hay….
- Nếu các ông, các bà không viện trợ cho bọn gian ác ấy hàng tỷ tỷ đôla hàng năm th́ chúng đă chết nhăn răng ra từ cuối thế kỷ trước rồi, cần chi phải đến hôm nay!
- Ông nhầm rồi, chúng sống là do cướp của và giết người dân tôi đấy.
- Th́ cứ tin là do chúng cướp của giết người, tham nhũng mà có. Vậy hàng tỷ tỷ đôla của các ông bà gởi về nó ở đâu trong lúc người nhà ông vẫn khổ, dân Nam vẫn khốn cùng? Xem ra, các ông thương…. cộng hơn thương dân ḿnh. Trời cũng cũng chẳng cứu được, nói chi đến con người!
- … không c̣n cách nào khác à?
- Có. Có một cách đây. Nếu trên những chuyến bay từ Mỹ, Âu châu, Úc Châu vào Việt Nam, trên đó không có bất cứ người Việt Nam nào “về” Việt Nam. Và cũng chẳng có một đồng bạc nào gởi qua các lỗ đen, hay gởi qua ngân hàng chuyền về Việt Nam th́ tôi dám cá cược cái… Ṭa Nhà Trắng với ông rằng, chẳng cần tới 5 năm, chúng sẽ dẫy đành đạch trên thớt. Khi ấy ông tha hồ mà lóc vẩy chúng ra!
- Ngoài ra…
- Th́ ông bằng ḷng vậy! Cứ cúi mặt xuống mà đi!
|