Lời Hẹn Ước
Được sống và được yêu thương đó là những điều ḱ diệu nhất mà con người có được. Hăy quư trọng những ǵ bạn đang có, đừng để đến khi không c̣n nắm giữ được nó, bạn sẽ thấy hối tiếc. Câu chuyện t́nh buồn, nhưng nó lại nhắc cho ta lư do v́ sao ta phải sống... để được yêu thương!
Vào một buổi chiều đẹp trời chan ḥa gió và nắng, chàng trai và cô gái đă vô t́nh gặp nhau khi đang cùng đi dạo trên hành lang ở một bệnh viện. Ngay từ giây phút đầu tiên ánh mắt họ chạm nhau, hai trái tim non trẻ bỗng chốc đập loạn nhịp, tiếng sét ái t́nh đến với họ trong một hoàn cảnh thật trớ trêu.
Cả hai cùng đang lâm bệnh nặng không có cách nào cứu chữa được. Họ đọc trong mắt nhau cả một sự tuyệt vọng vô bờ bến. Có lẽ v́ cùng trong một hoàn cảnh nên dù chỉ mới nói chuyện nhưng dường như đă có cảm giác quen thuộc như hai người bạn đă quen từ lâu.
Và cũng từ đó, những ngày tháng ở trong bệnh viện họ như hai chiếc bóng không xa rời nhau, ngày ngày cùng nắm tay ngắm mặt trời mọc, rồi chiều xuống ngắm cảnh hoàng hôn rực rỡ. Hai trái tim đang yêu như được tiếp thêm sức mạnh tràn ngập hạnh phúc và hy vọng, họ không c̣n cảm thấy bi quan và tuyệt vọng về cuộc sống nữa...
Cuối cùng cũng đến một ngày chàng trai và cô gái cùng được thông báo rằng bệnh t́nh của họ đă trở nên rất nguy kịch, không c̣n khả năng cứu chữa nữa, họ chỉ c̣n đếm sự sống bằng từng ngày từng giờ. Bệnh viện cũng bất lực trả họ lại về cho gia đ́nh.
Đêm cuối cùng trong bệnh viện, họ cùng nắm chặt tay nhau không nỡ xa rời, cùng hẹn ước sẽ không bao giờ quên những ngày tháng khó quên ở đây và hẹn sẽ luôn viết thư cho nhau để duy tŕ liên lạc.
Đó là cách duy nhất để hai trái tim luôn được xích lại gần nhau và cả hai sẽ tiếp cho nhau thêm nghị lực để cùng chiến đấu với sự sống và cái chết đang gần kề. Họ nh́n vào mắt nhau tràn đầy niềm tin và hy vọng...
Cứ thế, ngày tháng chậm chạp trôi đi, những lá thư họ gửi cho nhau vẫn không hề vơi cạn. Từng ḍng từng chữ đối với họ đáng quư biết chừng nào, họ động viên nhau, gửi đến nhau những lời yêu thương, hy vọng, những dự định của tương lai, những niềm mơ ước. Cả cô gái và chàng trai đều như quên đi nỗi đau đớn bệnh tật đem lại, họ sống trong hạnh phúc, lạc quan và niềm tin vô bờ...
Nhưng rồi ba tháng sau đó, bệnh t́nh của cô gái trong phút chốc trở nên nguy kịch, và cô đă lặng lẽ ra đi, trên tay cô nắm chặt lá thư của chàng trai, miệng cô vẫn đọng lại một nụ cười măn nguyện:
"... Nếu phải đối diện với vận mệnh, đối diện cái chết, em hăy đừng sợ nhé! Hăy đừng lo lắng, đừng sợ hăi! Bởi v́ vẫn c̣n có anh luôn ở bên em, vẫn c̣n rất nhiều người thương yêu em ở bên em, sẽ che chở cho em, và cùng em vượt qua những chặng đường khó khăn này. Hăy vững vàng lên! Đừng khóc, dù là địa ngục hay thiên đường, chúng ḿnh sẽ không bao giờ xa rời...".
|