R11 Độc Cô Cầu Bại
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,786
Thanks: 7,441
Thanked 47,028 Times in 13,128 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 161
|
Ngày trước, nhà nó cũng là nơi cuối cùng anh em tôi muốn đến. Mỗi khi ba má sai chúng tôi qua nhờ vả công chuyện, chúng tôi thường rụt rè đứng ở góc nhà, không dám lên tiếng cho đến khi ba nó nh́n thấy chúng tôi và lừ mắt hỏi có chuyện ǵ không? Lúc đó chúng tôi mới dám thưa chuyện. Chúng tôi sợ ông lắm v́ ánh mắt ông sắc lạnh, không chút t́nh cảm.
Một buổi sáng, ba tôi về nhà với tâm trạng bất an và bực bội, mấy ngày không ngủ được. Má gặng hỏi măi, ba mới kể. Sáng hôm đó, trên đường đi nhà thờ, gặp ba nó ra chợ, ông hỏi ba tôi: “Bác đi lễ mỗi ngày, thế Chúa có ban cho bác tiền bạc ǵ không?”. Quá bất ngờ, ba tôi không biết trả lời sao, chỉ lặng lẽ bỏ đi mang theo nỗi ấm ức trong ḷng.
Nhưng tôi nhớ và mang ơn nó v́ đă cho tôi tất cả đồ cũ mà nó không muốn mặc nữa: Xong bậc tiểu học, tôi may mắn thi đậu vào một trường Pháp của các cố đạo Tây. Khỏi phải nói, ba má tôi tự hào và hănh diện lắm. Mỗi khi ra chợ, bà đều khoe với các bạn và khách hàng là có thằng con sắp sửa đi học trường Tây. Má kêu tôi sang bên đó xin quần áo của nó để sang năm nhập học có cái mà mặc. Má đă nói chuyện với cô chú rồi. con cứ qua. Bước vào nhà, tôi lủi thủi đứng ở góc pḥng khách rộng thênh thang, mê mệt nh́n nó đang chơi những chiếc xe chạy bằng pin với cặp mắt thèm khát. Khi chơi chán, nó mới kéo tôi vô pḥng và chỉ đống quần áo, giày dép trên giường và nói cho mày đó. Tôi vội nhét tất cả vào một cái bao mang theo và chạy bay về nhà.
Mùa nhập học đầu tiên ở trường Pháp, tôi cũng có quần áo bảnh bao, áo bỏ vô thùng, hợp thời trang, ủi thẳng nếp, cùng với đôi giầy nâu sáng bóng không thua ǵ các bạn con nhà giàu khác. Từ đó, năm nào tôi cũng được hưởng “sái nh́” từ những đồ cũ mà nó loại ra nhưng đối với tôi c̣n khá mới.
Hôm nay, tôi thực sự cũng không biết làm ǵ để giúp nó trong lúc khó khăn này ngoài những câu an ủi chân t́nh. Khi hoạn nạn mới thấy t́nh anh em thật là cần thiết, những lời động viên tích cực như những liều thuốc an thần giúp nó phần nào lấy lại sự b́nh an trong tâm hồn. Tôi cũng hứa sẽ t́m kiếm thêm thông tin trên mạng và từ những bạn bè quen coi có thể giúp nó được ǵ không? Tôi tự hỏi đă hơn 40 năm tôi chưa gặp lại nó, không biết bây giờ có c̣n nhận ra nhau không?
C̣n nhớ những ngày khốn cùng sau năm 1975, khi tôi c̣n đang đổ mồ hôi bạc trắng lưng áo, chèo ghe đi chặt củi đước vùng rừng Sác th́ nghe nói nó làm nghề phân kim, thu mua tất cả những ǵ có thể rồi phân chất để lựa ra vàng, đồng thời cũng buôn bán, trao đổi vàng chui nên gia đ́nh vẫn làm ăn khấm khá, ăn no mặc ấm hơn nhiều người xung quanh trong cái xă hội ăn độn lúc bấy giờ.
Ba tôi kể, lúc đang chạy giặc trên tỉnh lộ 7B về Tuy Ḥa, ông có gặp ba nó. Chú ấy không xách theo hành lư ǵ ngoài một bao cát đựng vàng lá được gói kỹ trong những bộ quần áo. Trong trại tạm cư, chú không bao giờ rời cái bao cát mà tối ngủ ông dùng để gối đầu. Vợ con th́ ông đă cho bay về Sài G̣n với của cải, bạc vàng, trước khi quân đoàn II di tản chiến thuật. Sau 75, gia đ́nh nó trở lại thành phố cũ v́ cơ ngơi nhà cửa, tuy bị trộm phá cửa khuân sạch đồ đạc, nhưng xác nhà vẫn c̣n nguyên. Giờ đây hai anh em đều đang sống trên đất Mỹ, chỉ cách nhau hơn 10 giờ lái xe, hy vọng có ngày sẽ lại gặp nhau
|