Sáu (6) Điều Kỳ Quặc Thấy Ở Việt Nam - Blossom O’Bradovich
Cô gái ngoại quốc có tên Blossom và bài viết trên blog cá nhân về Việt Nam đang khiến nhiều người khá thích thú. Liệu rằng cô gái này đă thấy được những ǵ ở Việt Nam?
Lời giới thiệu (của người dịch Trần Văn Giang)
Bài viết này phổ biến trên trang “Blog” của cô Blossom O’Bradovich, một nữ y tá trẻ tuổi người Mỹ gốc Anh quốc. Cô O’Bradovich là một tay du lịch loại “backpacking” (người trong nước gọi là “Tây Ba-lô”) không biết mệt mỏi. Cô ta ghi lại chi tiết các kinh nghiệm trong thời gian cô đi du lịch các nước Á châu; trong đó có Việt nam.
Tôi chỉ dịch lại phần kinh nghiệm về Việt Nam của cô O’Bradovich để chúng ta cùng nhau suy gẫm về vấn đề văn hóa và giáo dục của người Việt hiện sống trong Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam qua cái nh́n của một người ngoại quốc - nhất là người Tây phương.
- Bóp c̣i liên tục: Đó là do đời sống xă hội bức thúc lại thiếu công dân giáo dục: Cấm gây tiếng ồn trong thành phố.
- Không có khái niệm về thời gian: Sống không hy vọng ǵ về tương lai nên sinh ra lè phè không màng tới thời gian chi cho mệt.
- Thức ăn, thức uống quái đản: Ăn thịt chuột, thịt chó, thịt mèo, hột vịt lộn… là truyền thống thôn quê đưa về thành phố. Cách ăn uống mà ngay chính nhiều người Việt cũng thấy chướng mắt chớ đừng nói chi tới người ngoại quốc văn minh.
- Không có khái niệm về “đời tư”của người khác: Nói nôm na là không có ư thức về "sự riêng tư" của người khác. Ṭ ṃ tọc mạch là bản tính tự nhiên cố hữu của người Việt. Giáo dục gia đ́nh và học đường ở đâu? Có lẽ phải bớt đi các hành động trơ tráo, quê kệch, thô bỉ.
- Thuốc lào và khói thuốc: Trên vùng Tây Bắc Việt Nam, nhiều thiếu nữ, phụ nữ trẻ "hít" thuốc lào bắng ống hút dài cả thước là sự thường. Nơi thành thị, v́ không ai chỉ dạy, hướng dẫn... cứ “vô tư” phun khói như ống khói tàu th́ quả lá bó tay!
- Nh́n chăm chăm: Phép lịch sự này cũng thuộc về giáo dục gia đ́nh và học đường: Nh́n người chằm chặp là bất lịch sự, mất dạy.
(Xin mời đọc bản gốc bằng Anh ngữ cũng được kèm ở phần dưới bài dịch bên dưới để quư vị có dịp kiểm chứng nội dung bản dịch của tôi và để cho rộng đường dư luận. Ngoài ra, cũng nên biết thêm, cũng bản văn này tôi thấy đă có nhiều bản dịch của người trong nước dùng “chữ Việt mới” của vi-xi nghe rất lạ tai. Mong t́m đọc cho biết thêm).
Trân trọng,
Người dịch:
Trần Văn Giang
danlambaovn.blogspot .com
Lời mở đầu (của chính tác giả - Cô Blossom O’Bradovich):
Việt Nam là một quốc gia của sự ngẫu nhiên (randomness). Từ, một người phụ nữ sống sát ngay phía bên ngoài cánh cửa của gian pḥng bạn đang ở, đánh thức bạn dậy lúc 5 giờ sáng với các tiếng bằm “ngọc hành rắn” (snake penis?) để sửa soạn cho quầy hàng thức ăn; cho đến anh chàng chạy xe gắn máy có treo gần 100 con gà ủi xầm vào bạn; cho đến người phụ nữ ngồi chồm hổn trước quán bia hơi vừa nh́n bạn với bộ mặt vẻ cau có vừa móc mủi (?) Không cần biết kinh nghiệm của bạn khi đến đây (Việt Nam) sẽ là tốt hay xấu; một điều chắc chắn là bạn sẽ không bao giờ cảm thấy buồn chán (bored) ở đây.
|