ÁNH SÁNG Ở MỌI NƠI
BÁC SĨ THÁI MINH TRUNG
Kỳ này, mới quí độc giả đọc một bài viết rất ý nghĩa của Bác sĩ Thái Minh Trung, chuyên khoa Tâm Thần.
Bác sĩ Nguyễn Văn Đức
Xin kể cho các bạn nghe một giấc mơ:
Có một làng nọ, dân làng bị cái bịnh bẩm sinh là không thể ngước đầu lên được. Họ chỉ biết nhìn dưới đất. Những gì họ thấy nhiều nhất là những bóng đen di chuyển. Ngoài ra họ chỉ biết nhìn thế giới phản ảnh trên mặt hồ với những gợn sóng lợn cợn làm hình ảnh đó thay đổi từng giây từng phút. Những người dân làng sống trong đau khổ và sợ hãi. Thế giới của họ thường mang màu đen không có hình dạng cố định của những chiếc bóng. Ngoài ra họ than rằng không có gì vững bền khi nhìn những cái bóng mấp máy phản ảnh trên mặt hồ.
Có một người thấy cái bóng phản ảnh đó lấp lánh coi đẹp quá, muốn đem về cất giữ. Người đó múc nước chứa cái bóng lấp lánh. Khi múc nước đem đi được một đoạn, người đó đổi hướng đi thì cảnh đẹp biến mất và bóng người đi kế bên hiện ra. Người đó tức quá, đổ thừa là tại người đi kế bên đánh cắp vật quý của mình. Hai người lời qua tiếng lại đưa đến cãi lộn và ấu đã với nhau. Họ than số phận hẩm hiu quá, muốn cái gì cũng không được, lại còn bị người khác phá rối. Tội nghiệp thay, vì tật bẩm sinh, những người dân làng này đâu có biết rằng bóng theo người và biến đổi theo người!
Chúng ta không khác nào những người dân làng kia. Cái tật bẩm sinh của chúng ta là chỉ thấy được cái bóng vật chất của cuộc đời. Trong sự mê lầm này, ta đã mất biết bao nhiêu nước mắt để khóc than cho số phận nhiều đen hơn đỏ của ta. Nếu nước mắt nhân loại qua bao thế hệ có thể chứa được thì có thể lấp đầy biển khơi. Trong lúc ta đau khổ tột cùng ta mất trí khôn, tạo sự đau khổ cho người chung quanh ta. Rồi ta bị trả đũa lại bằng những lời nói hành động làm ta đau khổ thêm. Đau khổ vì thế mà tràn lan ra khắp mọi nơi, như ngọn lửa dữ gặp rừng khô.
Ta quen sống trong thế giới vật chất hay biến đổi nên cho rằng cuộc đời mong manh là một sự thật phải chấp nhận. Ta phản ứng với sự đời biến đổi bằng đam mê mù quáng. Ta muốn bám giữ cái giây phút khoái lạc trong một chốc mà không cần biết tương lai ra sao, không cần biết lợi hại cho ta và người quanh ta. Ta như kẻ bần cùng bị nghiện xì ke, đem hết số tiền còn lại mua một giây phút vui ngắn ngủi. Ta cho đó là hanh phúc. Khi ta bị đánh cắp vật ta thích, ta sanh ra lòng hận thù. Mặc dù ta biết cái giây phút hưởng thụ không tồn tại mãi nhưng ai rút ngắn nó đi thì ta đâm ra thù người đó. Hạnh phúc ta là sự mơ màng. Ta đã làm quen đau khổ từ kiếp nào rồi nên dù bị khổ nhưng không dám nhìn sự thật và làm khác hơn.
|