View Single Post
Old 05-27-2019   #2
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,172 Times in 13,137 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 162
florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11
florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11
Default

Trong phần này chúng tôi phân tích thể loại tiểu thuyết lịch sử chủ yếu qua hai bộ Sông Côn Mùa Lũ và Gió Lửa theo thiển ư có cố gắng nghệ thuật và các tác giả đều có liên hệ đến những trôi nổi của các biến cố và chế độ trong 4, 5 thập niên qua.

Nguyễn Mộng Giác trước 1975 sống ở miền Nam, giáo chức, viết tiểu thuyết và phê b́nh truyện chưởng Kim Dung, được giải thưởng truyện dài của Bút Việt năm 1974 với cuốn Đường Một Chiều từng gây ít nhiều phản đối về chính tác phẩm và lập trường chính trị khả nghi khi ông “lên án cuộc cách mạng 1945-1954 là một sự thất bại bi đát” trong phát biểu cảm tưởng hôm lănh giải (6). Trong bốn năm, 1977 đến 1981, ông dựa trên một số tài liệu và phát hiện mới của Tạ Chí Đại Trường, tạp chí Sử Địa, … viết bộ Sông Côn Mùa Lũ rồi vượt biển tị nạn “chính trị”, bản thảo để lại được gia đ́nh đoàn tụ đưa qua sau, được nhà An-Tiêm in ở hải ngoại 1990-91 và đến 1998 được tái bản ở trong nước (7). Ông trong ban chủ biên và chủ bút tạp chí Văn Học (CA) những năm gần đây, cùng với Văn, Hợp Lưu đăng bài của người trong và ngoài nước.

Nam Dao sinh viên miền Nam du học thập niên 1960 rồi lập gia đ́nh ở lại dạy học ở Quebec City, Canada, thời chiến tranh ông thân Hà Nội và chống Mỹ cũng như miền Nam, thuộc nhóm Việt kiều yêu nước với linh mục TTT, LCP, NVH (anh Y Uyên), v.v. Chỉ từ khi trong nước rục rịch Đổi Mới, khoảng 1986, ông thay đổi thái độ chính trị, ủng hộ ngọn gió mới, kư Tâm thư và bị Hà Nội ghi sổ đen cấm về nước một thời gian. Nhóm Việt kiều yêu nước ở Canada và Pháp cũng nứt làm đôi, phe thân trong nước làm tài chánh, phe chính trị lọt ra ngoài quĩ đạo chính thức (8). Mấy năm trở lại đây, từ khi tái hôn, ông dịch thơ chữ Hán, làm thơ, viết tiểu thuyết và kịch; nhiều bài đă đăng tải trên tạp chí hải ngoại và đă xuất bản tập Gió Lửa – có thể xem là những kinh nghiệm văn chương viết từ kinh nghiệm sống bản thân cũng như kinh nghiệm chính trị cá nhân và nhóm của ông! Gió Lửa được viết xong vào tháng 10-1998, tác giả đă tham khảo bạn bè và thân hữu như ghi ở đầu sách!

Để hiểu tác phẩm nhất là loại tiểu thuyết lịch sử, thiển nghĩ người đọc cũng cần phải biết thân thế tác giả. Ngay cả thơ lăng mạn như của Tản Đà, Hàn Mặc Tử, Xuân Diệu, … người đọc cũng đă phải cần biết về tác giả! Dĩ nhiên có những ngoại lệ văn chương tự ngă, viết cho ḿnh, xem ḿnh là lịch sử, hoặc thỏa măn nhu cầu cá nhân, nhưng nói chung thơ hay văn đều có mục đích hướng tới người đọc, hoặc muốn được chia xẻ, cảm thông. hoặc có một sứ điệp, tâm sự, kinh nghiệm muốn để lại! Georg Lukács trong The Theory of Novel và nhất là trong The Historical Novel (1936). quan niệm tiểu thuyết lịch sử luôn có một tác giả và tác giả bị tác động bởi xă hội hắn sống, tác động này ảnh hưởng đến cái nh́n lịch sử của hắn, đến chính việc hắn lựa chọn viết tiểu thuyết lịch sử hoặc đề tài và thời đại lịch sử (9)!

Nguyễn Mộng Giác viết Sông Côn Mùa Lũ trong không khí bi thảm của dân tộc của những ngày tháng hậu 30-4-1975: “học tập” 3 tuần thành 3, 10, 18 năm, thân phận kẻ thắng người bại, mất quyền công dân và làm người, chủ nghĩa ngoại lai mệnh danh “dân tộc”, v.v. Nam Dao viết Gió Lửa gần hai thập niên sau, và sau những kinh qua tập thể và cá nhân của những biến cố ở Việt Nam : đồng chí hôm trước trỏ thành đối lập hôm sau hay “đào ngủ”, đồng chí tại chức “dâng” kiến nghị, sửa sai, văn nghệ sĩ Nhân Văn, Trăm Hoa “được” “sống” trở lại, dù có người đă quá trễ, có người phải từ bỏ đảng tịch, xé thẻ đảng viên, bị quản thúc, mất tự do di chuyển, hội họp, cấm vận rồi bỏ cấm vận, chống Mỹ rồi làm bạn với Mỹ, chiến tranh với Trung quốc rồi trở lại đàn em trung thành của Bắc B́nh, v.v. Cộng đồng người Việt ở hải ngoại phe thân Hà Nội chia hai một thân tiền và quyền lực, phe kia khi không thành “xét lại” nguy hiểm, Việt kiều “thối tha” trở thành “hai loại, có tốt có xấu” và đô la phất mùi thơm quỉ ám, rồi nào hợp tác liên doanh,…!

Sông Côn Mùa Lũ của Nguyễn Mộng Giác là một tiểu thuyết lịch sử có tính cách điều nghiên văn hóa , về “hiện tượng” Nguyễn Huệ của đất Qui Nhơn. Cái đặc biệt của bộ trường thiên non 2000 trang này là chân dung con người Nguyễn Huệ đa dạng, nhiều tương phản. Nguyễn Mộng Giác cho người đọc nh́n thấy sự sinh thành và lớn dậy cùng tâm lư, kiến thức, chính trị và tài năng khác người của người anh hùng áo vải gốc nhà nông, nhưng đồng thời là một con người văn hóa, có sở học Nho của thời đại, có cái học đạo lư làm người. Nguyễn Mộng Giác như có tham vọng chứng minh rằng Nguyễn Huệ có cái nh́n cập nhật và cả vượt quá thời đại cho nên triệt để không ngừng ở những tham vọng chính trị “trung dung vừa phải”, cổ hủ – mà đại diện là giáo Hiến. Suốt đời, dường như Nguyễn Huệ sống và hành động mâu thuẫn, nhiều bí mật và nhân cách đối nghịch trong cùng một người, lúc trắng lúc đen, lúc hợp “đạo” lúc vô đạo, vô lư, lúc tỏ ra có văn hóa đối với giáo Hiến là thầy dạy lúc trẻ, lúc khác lại phàm phu, có vẻ vô luân lư khi chống thầy, lúc có nhân nghĩa, lúc phản phúc (như chống lại anh là Nguyễn Nhạc hoặc đối xử với vua Lê bố vợ – công chúa Ngọc Hân), người vơ biền điệu nghệ có bản lĩnh nhưng cũng biết chứng tỏ văn hóa cao và tàn nhẫn khi cần đến. Chịu ảnh hưởng sách vở thánh hiền và thầy dạy nhưng cũng biết vượt lên trên sách vở (phê đạo Nho và hủ nho kể cả thầy dạy ḿnh), nh́n thấy cốt lơi của tinh túy Việt Nam qua việc đề cao chữ Nôm, chiêu hiền (La-Sơn phu-tử). Những chương viết về chiến thắng mùa Xuân năm Kỷ-dậu 1789 như một bản anh hùng ca không t́ vết, oai hùng và vĩ đại!

Theo Nguyễn Mộng Giác, Nguyễn Huệ là một con người có văn hóa mới tôi luyện của thời nhiễu nhương và là một anh hùng khác thường, có tầm nh́n xa cao, một tổng hợp mới, quyền biến theo thời là những đức tính mà các “hủ Nho” không thể nghĩ đến hoặc làm được. Ông biết “dùng” hiền sĩ và cả con buôn dù có vẻ tàn bạo trong cách dùng người nhất là vào cuối đời. Tất cả những đối lập, mâu thuẫn đó đă có thể sống chung, chung đụng trong một con người : Nguyễn Huệ. Nguyễn Mộng Giác cũng tỉ mỉ phân tích, vẽ rơ nét những nhân vật phụ (cô An bạn thiếu thời của Nguyễn Huệ, Lợi chồng cô An, giáo Hiến và những người con trai Chinh, Kiên, Lăng,… ). Từ gia đ́nh giáo Hiến ra đến gia đ́nh Nguyễn Nhạc. Nhưng cũng v́ vậy nhiều chương đoạn có tính cách ít văn chương hơn là một phương pháp xă hội !

Sông Côn Mùa Lũ là cái nh́n tổng hợp của Nguyễn Mộng Giác về con người lịch sử Nguyễn Huệ. Bộ truyện gây suy nghĩ về vai tṛ người dân thường đối với lănh tụ anh hùng, và sự “tạm bợ” của những “anh hùng trong trời đất” trong cuộc sống cũng như trong lịch sử. Nguyễn Mộng Giác dùng tiểu thuyết để vẽ lại lịch sử một thời, ở một nơi, rồi ra đến cả một nước, chi tiết tỉ mỉ một tiểu sử một nhóm người dù sao cũng đă làm nên lịch sử ! Sông Côn Mùa Lũ đại diện cho khuynh hướng tiểu thuyết lịch sử muốn tŕnh bày trung thực một thời đại bằng cách tiểu thuyết hóa những diễn tiến t́nh tiết, những thái độ, tŕnh độ trí thức, tâm tính, với những nhân vật có thật bên cạnh vài nhân vật tiểu thuyết có thể có thật, như một giả thuyết, một thử nghiệm văn chương cho đề tài lịch sử đă chọn! Kiên và Nguyễn Lữ của Nguyễn Mộng Giác là những vai tiểu thuyết trọn vẹn. Lăng và An là những gượng ép, nhưng cần thiết để làm nổi nhân vật chính. C̣n Nguyễn Huệ xét cho cùng không xa Koutousov của Chiến-Tranh Và Ḥa-B́nh, một anh hùng đại chúng, không muốn làm khác hơn là theo những quyết định của tâm trí ḿnh cộng với sức mạnh quần chúng ủng hộ và sự bất đồng ngày càng lớn với hai ông anh Thái-Đức và Đông-Định Vương, nhưng rồi bất lực trước lịch sử, đạt được khoảnh khắc mà không giữ được lâu.
“Nguyễn Huệ nh́n xa thấy rộng, cao vọng lớn, nhưng không thể vượt lên khỏi các ràng buộc của t́nh ruột thịt. Làm sao được! Ngoài khối óc, ông c̣n có một trái tim nhạy cảm!” (tr. 1530). Như tất cả mọi gian nan, sức mạnh của định mệnh thời đại đă nhập vào ông, để trở thành Bắc b́nh vương và hoàng đế – dù ông chưa thật sự thống nhất đất nước. “Con đường nam tiến của ông đă bị tắt nghẽn ở Bến Ván. … Ước vọng thống nhất đành phải chịu dang dở” (tr. 1530).

Nhưng phải ghi nhận sự đề cao thái quá con người Qui Nhơn, một loại ái quá thành quá khích địa phương, lăng mạn hóa con người và xă hội thời đó, thành ra mộng tranh bá đồ vương lớn hơn khát vọng ăn no mặc ấm. Văn hóa và dân tộc là những từ ngữ lớn nếu áp dụng cho Nguyễn Huệ và những anh hùng lớn bé của giai đoạn lịch sử đó. Người dân nhất là nông dân đă bất măn thường trực nổi dậy từ 1740, đến Nguyễn Huệ thêm yếu tố văn hóa đưa đến thành công nhưng rồi cũng rơi vào thất bại có thể cũng v́ yếu tố văn hóa ở con người! Nguyễn Mộng Giác cũng đă quá “tiểu thuyết hóa” chuyện chàng Lía, dù đó là cách tác giả cắt nghĩa tinh thần tranh đấu của binh lính Tây-sơn và vẽ bức tranh xă hội thời bấy giờ. Ngoài ra có những chi tiết ông cho xảy ra vào thời Nguyễn Huệ mà lại tái diễn trong Mùa Biển Động hai thế kỷ sau, như tṛ cắt tai kẻ thù xâu dây (tr. 286), cảnh Qui-Nhơn thất thủ (ch. 23) gần với cảnh mất miền Nam tháng Tư năm 1975 (tr. 890). Một số cảnh họp chợ, tụ tập khá gần với đời sống hai thế kỷ sau! Nguyễn Mộng Giác dài ḍng về chính danh, từ khi Huệ c̣n học với giáo Hiến đến khi đă xưng đế, vẫn bị ám ảnh khi đối thoại với nhà Nho thức thời Trần Văn Kỷ (tr. 1865, 1661) hay với ẩn sĩ La-Sơn phu-tử và băn khoăn chính tà của Kim Dung qua những nhân vật như Lệnh Hồ Xung! Cùng thể loại với Quang-Trung Nguyễn Huệ (1944) của Hoa Bằng, Sông Côn Mùa Lũ theo thiển ư đáp ứng một số nhu cầu cho tác giả, có giá trị thời sự, có vẻ điều nghiên thật ra do chủ quan, uốn nắn, nhưng chưa hẳn đă là một tiểu thuyết lịch sử văn chương theo nghĩa hẹp. Với những sự kiện lịch sử phát hiện thêm, hoặc nếu thời thế thay đổi, thần thánh, nhân cách cũng sẽ phải … khác, như mọi lẽ tương dối, phù du!

Gió Lửa là một tiểu thuyết dă sử dựa trên không gian nước Việt Nam vào thời điểm Trịnh tàn-Lê mạt từ cuối thế kỷ 18, rộng hơn không gian của Sông Côn Mùa Lũ, chỉ một “mùa” chinh chiến và vinh quang! Nếu Sông Côn Mùa Lũ đa dạng và chú ư nhiều đến dân giả th́ Nam Dao chú trọng giới trí thức nhiều hơn, c̣n xă hội th́ hoặc trơ trẽn hoặc trở thành phớt mờ, biểu tượng. Trong Lời Ngỏ ông viết: “Những trang sử Việt Nam trên dưới năm trăm qua phơi trải chiều dài một cuộc nội chiến vẫn ám ảnh đâu đó như một thứ ác nghiệp đang c̣n ŕnh rập ẩn náu chỉ đợi cơ hội là lại làm cho lệ rơi máu đổ. (… ) Nhưng lịch sử vẫn là, nói cho cùng, sản phẩm của những con người suy tư và hành động trong một mẩu h́nh văn hóa nhất định. …” (tr. iii).

Gió Lửa phong phú với sử liệu liên hệ đến xă hội, chính trị, văn học, việc h́nh thành chữ quốc ngữ, việc truyền đạo Thiên Chúa, tiếp xúc với các cường quốc thương măi và thực dân, với Nhật Bản,… Nguyễn Mộng Giác khi viết Sông Côn Mùa Lũ đă tận dụng những nghiên cứu mới về thời Quang-Trung th́ trong Gió Lửa, Nam Dao đă đi xa hơn với những tài liệu xám chưa giải mật hoặc cần giải mă, dĩ nhiên cả hai đă xử dụng nhiều tài liệu có tính chất “nổi”, đă được xếp là lịch sử ! Có những nhân vật chưa từng được sử và tiểu thuyết lịch sử trước đó nói đến như Đặng Thị Mai, Trọng Thức, quan hệ Việt-Nhật, người Pháp, linh mục, giám mục, tân ṭng đạo Thiên Chúa,… Nam Dao chứng tỏ có những nỗ lực t́m kiếm ở những nguồn sử liệu khác như của giáo hội, các hội thừa sai Pháp, và cả kho tàng thơ văn. Nam Dao t́m trong mô h́nh văn hóa nguồn căn có thể của những cuộc nội chiến mà nạn nhân đời nào cũng vẫn là dân chúng, vẫn là “chúng ta”! Có những giả thuyết mới, rất “tiểu thuyết” như Nguyễn Trường Tộ là con Trọng Thức, một trong hai nhân vật rất tiểu thuyết của Nam Dao (người kia là Toàn Nhật) trong bức thư tuyệt mệnh đă nhắn vợ con “… Đẻ con trai, con đặt tên nó là Nguyễn Trường Tộ. Tộ có nghĩa là vận may cho cả quốc gia xă hội. Vận may đó các con hăy vun đắp lên, làm mát ḷng ta nơi chín suối” (tr. 478). Ông c̣n giả thuyết về cái chết của Nguyễn Huệ do vợ chánh là Phạm-thị đầu độc, việc Đông Định-vương Nguyễn Lữ chán chường muốn phong vương cho Nguyễn Ánh ở Gia Định, …

Gió Lửa đặc biệt bao gồm nhiều yếu tố định nghĩa tiểu thuyết lịch sử, ngoài chuyện lịch sử c̣n những chuyện t́nh yêu (Toàn Nhật-Đằng Vân em gái Nguyễn Huệ, Trọng Thức-Đặng Thị Mai em bà chúa Chè), chạm trán giữa các yên hùng Nguyễn Huệ, Nguyễn Nhạc, Nguyễn Hữu Chỉnh, Nguyễn Ánh, … phiêu lưu và định mệnh ngoại hạng (Trọng-Thức, Nguyễn Huệ, Nguyễn Thiếp,..). Gió Lửa là một kiếm t́m chân lư trong những sự kiện, biến cố và nhân vật lịch sử có khi thành khô khan, giáo khoa (về cách mạng Pháp, Rousseau, Descartes, tuyên ngôn Quyền con người và Quyền công dân (tr. 311), công bằng, b́nh đẳng, tự do, dân chủ, chuyện Nhật , ư dân là trọng (Thức tŕnh bày với Ngô Th́ Nhậm “… nhưng quan niệm về một nền cương thường của đệ có những thay đổi không nhỏ. Nói gọn “ư dân là ư trời”, và v́ vậy thiên mệnh chính là thể hiện của dân ư…” (tr. 374). Hay đặt trong đầu Nguyễn Huy Tự của Hoa Tiên ư tưởng rằng “… lịch sử là sự cướp bóc giành giựt quyền lực và tiền tài giữa những bạo chúa trên xương máu đám nông dân thuần ḥa như gia súc trong chuồng…” (tr. 376).

Khởi từ cái chết “tiểu thuyết” của Đèo Kha và rồi của nàng Mây của bản Mê Thượng, Gió Lửa trăi dài theo lịch sử, chiều dài một cuộc nội chiến, “cứ đánh chém lẫn nhau chỉ v́ dăm ba kẻ tranh nhau chiếm cái mệnh trời!” (tr 341). Cấu kết phức tạp như lịch sử trung đại và cận đại, mà tiếng vang và biết đâu hậu quả, vẫn c̣n vang vọng đến thời hiện đại. “Như vậy, Huệ, Sâm, Tông, Cán … làm sao có thể có ǵ gọi là tự ngă. Mà đă không có ngă, th́ phế-lập-đánh-giết-… để làm ǵ ? Tạo nghiệp. Chỉ là tạo nghiệp. Rồi nghiệp sinh nghiệp. Ṿng vô minh rộng ra, phủ xuống cơi nhân sinh u mê đắm đuối” (tr. 454). Như một bài học lịch sử động năo, quấy rối! Thế th́ phải quay ngược bánh xe lịch sử hay buông xuôi cho định mệnh?
Với Nam Dao, cũng như với Nguyễn Mộng Giác, Nguyễn Huệ đều sống với ảm ảnh An, người con gái của thầy giáo Hiến của anh em ông – “người đàn bà ám ảnh Huệ vào những lúc phải làm những quyết định về hạnh phúc ở đời…” (tr. 380). Đến khi trọng bệnh sắp chết- có thể bị vợ lớn là Đặng-thị v́ ghen và nhục, bỏ thuốc độc, đă “cho người về Qui Nhơn t́m An, người bạn thuở niên thiếu, Huệ đợi từng ngày. Có lẽ lúc đó, Huệ biết mạng của ḿnh đă đến chỗ tuyệt” (tr. 412). “Anh hùng” Nguyễn Huệ tài và hiểu nhiều, trong cuộc tranh hùng đó có lúc Huệ hiểu sức mạnh của nhân dân : “Kẻ chiến thắng thực sự là những người dân kia đang cười nói như mở hội, mặc dầu xác người c̣n đây ra ở đầu đường cuối phố, và gươm giáo cờ quạt ngả nghiêng khắp nơi. Đúng vậy. Không có Huệ này th́ có Huệ khác. Nhưng nhân dân kia chỉ có một” (tr. 390). Napoléon sau ông không hiểu như vậy nên đă phải chôn đời ở đảo hoang! Nhưng Huệ lúc gần chết hiểu thêm bài học đói và qua đó, “nỗi sợ chết đói của những kẻ b́nh thường” (tr. 408) :”Bài học đói là bài học lớn nhất của trẫm… Từ nay, trẫm biết bụng hàng dân, hiểu ra cái lẽ thịnh, loạn. Khi đói, quả người ta mất hết nhân phẩm và lư lẽ. (…) Đúng. cái quyền tối thượng của mỗi người dân là quyền sống. Và sống có nhân phẩm th́ không phải đói, phải xin, phải cầu cạnh ǵ ai. Câu thầy bảo làm vua phải biết là để làm ǵ nay trẫm đă hiểu…” (tr. 410-1). Cũng chính v́ đối với lịch sử kẻ thắng thực sự là người dân cho nên khi Tây Sơn tàn mạt, mẹ con Ngọc Hân trốn chạy bị xua đuổi mà vua Cảnh Thịnh và thân thích quần thần đều bị dân bắt nộp cho “chủ” mới!

Sông Côn Mùa Lũ chứng minh lịch sử là trận tuyến nơi đó người dân qua vai ba anh em ấp Tây Sơn thượng làm xúc-tát, đă nổi dậy làm chủ, để tiến lên những chiến thắng to lớn hơn, toàn bộ hơn. Lukács cổ vơ cho biện chứng pháp và duy vật lịch sử cũng chỉ làm công việc đó khi phê b́nh các tiểu thuyết lịch sử khác thuyết ông chủ tŕ trong suốt tập The Historical Novel từng trở thành chỉ nam cho nhiều thế hệ! Với Nam Dao, Nguyễn Huệ chỉ là một thế cờ “mát tay”, một tiếng nói nhất thời của một thời rất tao loạn! Hơn thế nữa, Gió Lửa muốn thuyết phục người đọc rằng lịch sử chỉ toàn một phường tàn độc, gian ác, anh hùng hay không cũng như nhau! Riêng với Nguyễn Huy Thiệp, những ǵ đến từ “thượng lưu” đều khả nghi, tối ám. Nói chung, đối với các tác giả, nhà Lê đều đại diện cho một “nho giáo” lỗi thời, xơ cứng, h́nh thức, đại diện cho một giai cấp phải triệt tiêu. Tṛ thoán nghịch và tàn bạo của nhà Trịnh kéo dài nhiều thế kỷ như chứng minh cho yếu tố loạn, bất thường trong đời sống dân tộc. Nhà Nguyễn 144 năm từ Gia Long muốn chính danh, chỉnh đốn giai cấp sĩ và nho, nhưng rồi hóa ra vẫn bất cập, quá trễ khi họng súng kịch liệt của văn minh cơ giới đă nổ ngoài cửa Cần Giờ và Cửa Hàn!

Nam Dao đóng vai nhà khoa học, nghiên cứu lịch sử t́m chân lư lịch sử, đă t́m những lư do, nội lực, những lư lẽ sâu xa của hành động, bánh xe lịch sử , … Ông kết tiểu thuyết trong khung cảnh sám-hối giữa những lời nguyền rủa của Chế Mân: “Đă huyễn hoặc, bay lẩn quẩn tô vẽ ngay cả cái thảm kịch chém giết lẫn nhau, tự lừa chính ḿnh bằng cách kiêu mạn đ̣i làm đỉnh cao cái này, tiền đồn cái nọ. Ngoài sự hợm hĩnh không coi ai ra ǵ, tưởng ḿnh hơn thiên hạ mà thật chỉ hơn ở chổ lắt léo vặt vănh, ta lại nguyền cho bay thêm căn bệnh anh hùng. Bởi anh hùng nên chỉ thấy sức mạnh. Chỉ thấy sức mạnh nên kéo dài thảm kịch chiến tranh chém giết. Bay không biết rằng một đất nước hạnh phúc có nhiều hiền triết hơn anh hùng. Một đất nước may mắn là một đất nước không có anh hùng. Không cần anh hùng. Nơi nào anh hùng quá nhiều, nơi ấy không dung kẻ hiền triết. Người có ḷng tử tế, tâm ngay thẳng, tránh phải nh́n, phải nghe, đành t́m nơi rừng sâu, núi cao, hay biển vắng mà ẩn trốn. Thế là bay cứ thế hệ trước hô anh hùng để giết thế hệ sau (…) Thế là, ha ha, anh hùng nhưng nghèo, đói và dốt. V́ thế nên nhục. Nhục lắm nên lại căm, lại hiềm, lại lẩn quẩn tṛ khôn vặt, chỉ đợi dịp là ḥ hét rủ nhau làm anh hùng. Dịp nào? Cứ đợi ngoại bang đến là đất nước bay sinh ra anh hùng….” (tr. 486-7). Âm vang những tiếng nói “có ḷng với Tổ quốc” như ba bài giảng Sám Hối của linh mục Chân Tín vào mùa Chay tháng 4-1990, và lời kêu gọi sám hối tháng 4 năm 2000 mới đây của ḥa thượng Huyền Quang từ chốn lưu đày Nghĩa Hành!

Giới trí thức, văn nghệ cũng được mũi tên của tác giả – qua lời nguyền rủa của Chế Mân: “… bọn sĩ phu nước bay, chúng chỉ biết ngâm vịnh và lừa dối (…) Hai trăm năm nữa, chúng thời nào cũng phải sống nhục nhă, rồi chết nhục nhă. Nhục nhă sống v́ hèn, cong lưng tùng phục, giả đạo đức, miệng nói một đằng ḷng một nẻo. Nhục nhă chết v́ hèn, bỏ vào quách rồi lưng vẫn không thẳng. Cả đời chúng không để lại được dăm chữ dẫu cứ mở miệng là ngâm là vịnh, kiêu căng cho ḿnh hơn người, song thật ra chúng chỉ lặp lại bắt chước chẳng khác loài khỉ” (tr. 488). Nguyễn Mộng Giác qua Ngô Th́ Nhậm “chua chát ngao ngán” giới nho sĩ Bắc-hà lúc biến, sa sút trở thành “những cái h́nh nộm múa may vụng về nhiều khi lố lăng, kệch cỡm” (tr. 1768). La Sơn phu-tử của Nguyễn Mộng Giác thoái thác không giúp Nguyễn Huệ hết ḷng, phải đợi mời nhiều lần, lu mờ bên cạnh Huệ, trong khi La-Sơn phu-tử của Nam Dao có chiều sâu, ra phu-tử hơn! Nguyễn Mộng Giác đưa ra khá nhiều lời lư luận về “chính thống” hay thất chính, thời b́nh thời loạn, minh chủ, minh quân, truyền thống cũ mới!

Nguyễn Mộng Giác viết về sự sinh thành và huy hoàng của một triều đại, một gia đ́nh, một gốc gác Qui Nhơn, ông cố t́nh không viết về thời suy tàn và cái chết của Nguyễn Huệ, “Kể tỉ mỉ làm ǵ những điều vụn vặt ấy!” (tr. 1530). Nguyễn Huy Thiệp, Trần Vũ, Nam Dao, … sẽ bổ túc những cái Nguyễn Mộng Giác gọi là vụn vặt đó! Hoàng-Lê Nhất Thống Chí th́ có tính cách kư sự và tiểu thuyết hóa. Trong Mùa Mưa Gai Sắc của Trần Vũ, Nguyễn Huệ là một con người vơ biền nhiều mưu sâu và dục vọng. Ngọc Hân trong tay Nguyễn Huệ trở thành tṛ chơi cho kẻ bạo dâm, nhưng Ngọc Hân nhận chịu nhục nhă v́ bà muốn trả thù cho vua Lê, bà đă viết Ai Tư Văn để tế sống Nguyễn Huệ ! Trong khi đó Gió Lửa vừa tiểu thuyết hóa vừa giả thuyết, lập luận với cái mốc hiện tại to tướng! Mối t́nh “tiểu thuyết” của Nguyễn Huệ đối với An trong Sông Côn Mùa Lũ làm mờ những sự kiện lịch sử liên quan đến đời t́nh ái của ông với hoàng hậu Phạm-thị và Ngọc Hân. Chân dung Nguyễn Huệ thay đổi tùy tác giả là Nguyễn Mộng Giác, Nam Dao, Nguyễn Huy Thiệp, Trần Vũ, Hoàng-Lê Nhất Thống Chí, cả sử Khâm-Định Việt-Sử Thông-giám Cương-mục, Trương Vĩnh Kư, “Hà Nội”, v.v. Thí dụ trong Hoàng-Lê Nhất Thống Chí, Nguyễn Huệ đă tỏ ra tàn bạo, vũ phu, đầy mặc cảm tự tôn cũng như tự ti. Tự phụ ra mặt khi nói với Ngọc Hân : “Con trai con gái nhà vua đă có mấy người được sướng như chúa” (15); hoặc tự ti khi trả lời Nguyễn Hữu Chỉnh môi giới vua Lê gả công chúa Ngọc Hân để trả công “cứu vua”: “V́ dẹp loạn mà ra, rồi lấy vợ mà về, trẻ con nó cười th́ sao? Tuy vậy ta mới chỉ quen gái Nam hà, chưa biết con gái Bắc hà. Nay cũng nên thử một chuyến xem có tốt không?” (10), sau khi bất b́nh “được” vua Lê phong làm Nguyên súy Uy quốc-công. Nam Dao thêm “…phải thử một chuyến xem tṛn hay méo” (tr. 272). Nguyễn Mộng Giác và Nam Dao đều khai thác tối đa những dữ kiện và văn liệu lịch sử về Nguyễn Huệ, ngoại trừ việc Nguyễn Huệ “khai quật lăng tẩm của các tiên sinh Chúa họ Nguyễn từ cháu nội ông Nguyễn Kim đến ông thân sinh ra Chúa là Nguyễn Phúc Luân” rồi cho liệng sông, như sử gia Phạm Văn Sơn đă viết (11)! Người đọc vẫn cần một chân dung đích thực của Nguyễn Huệ, như trường hợp Napoléon của Chiến-Tranh Và Ḥa-B́nh của L. Tolstoi được coi là khả tín nhất dù người viết là người Nga, nếu phải so với Napoléon trong tiểu thuyết lịch sử của A. Burdess, Bainville, Ludwig, Castelot, Guillemin,…

Nếu Hoa Bằng, Nguyễn Triệu Luật, c̣n giữ không khí và ngôn từ của thời lịch sử th́ Nguyễn Mộng Giác và Nam Dao đă đi xa hơn, “vẽ” nhiều hơn, dùng nhiều chất liệu hơn, phân tâm moi móc nhiều hơn, ghi cả âm thanh tiếng tao loạn, chinh chiến,… hai ông lư luận nhiều hơn, bi kịch hóa hành động và anh hùng hóa hành động, đối thoại được sống lại, nâng cao, t́m ṭi hơn. Riêng Gió Lửa có thêm cái vẻ “khoa học” thuần lư của tiểu thuyết trong khi khoa học chống đối, nghi ngờ tṛ tiểu thuyết lịch sử , tṛ mập mờ thực hư, trộn lẫn mộng mị và lư tưởng, ḷng thành với tham vọng… v́ với khoa học duy lư th́ tiểu thuyết lịch sử tŕnh bày một h́nh ảnh hay những vấn đề đă được thi vị, lư tưởng hóa, đă được phóng lớn, thi vị quá đáng cũng như tŕnh những dữ kiện lịch sử với cắt nghĩa thuần lư (hay thuần t́nh) tài t́nh như có thể tin được. Người viết tiểu thuyết lịch sử như giỡn với nhà khoa học nhân văn – cần sự tỉnh trí và khách quan đặt trên căn bản lịch sử, xă hội, nhân chủng,… Nhà khoa học nhân văn cũng cần đến những giả thuyết, mô h́nh, … trong thực tế cũng là những huyền thoại, những giả thuyết, giả dụ, giả sử dù thuần lư.

Với Nam Dao, viết tiểu thuyết lịch sử là dịp suy tư về quá khứ. Lịch sử xưa nay vốn là sản phẩm của những con người suy tư và hành động. Con người, nhất là những con người hành và trí, như có một kích thước lịch sử tự nhiên. Con người lúc nào, nhất là trong những hoàn cảnh biến, nạn, cũng có thể, và cả phải nữa, đặt cái gia tài văn hóa lịch sử đó lên bàn giải phẫu để suy gẫm, chẩn đoán, và rồi cắt bỏ những phần nhiễm độc của tâm thức. Chỉ có như vậy, phần nào tương lai mới rơ nét hầu hiện tại cưu mang được hy vọng…Nam Dao tỏ ra cố gắng t́m kiếm trong quá khứ những câu trả lời lịch sử cho ngày hôm nay. Những lời nguyền rủa của Chế Mân “không phải là chuyện tưởng tượng mà là có thật. Thật như xác quyết rằng chỉ có sự tỉnh thức mới làm tiêu ma đi cái nghiệp chướng đă từ hai trăm năm qua vẫn cứ đâu đây ám ảnh” (tr. 493). Như vậy, lịch sử thời Trịnh tàn – Lê mạt Nguyễn sơ chỉ là cái cớ để Nam Dao vạch rơ cái mầm ác từng hiện hữu trong máu huyết văn hóa Việt suốt gần năm thế kỷ, mà lịch sử đẫm máu gần đây, hôm nay, chỉ là cái đuôi của mầm ác tích lũy ấy mà thôi. “Tránh cho cảnh lệ lại rơi máu lại đổ, không thể không đặt cả cái mẩu h́nh văn hóa đó lên bàn giải phẫu để suy ngẫm, hội chẩn và rồi cắt bỏ những phần nhiễm độc trong tâm thức. Chỉ có như vậy, tương lai mới phần nào rơ nét ngơ hầu hiện tại cưu mang được hy vọng để tiếp tục sống c̣n” (tr. iii). Chủ đích này chi phối toàn thể tiểu thuyết Gió Lửa: thế giới tiểu thuyết là địa ngục, nhân vật tiểu thuyết sống trong cơn đồng thiếp, mê sảng trong cái nhầy nhụa của dâm dật và bạo tàn, thiên nhiên cũng gió chướng, nổi cơn ba đào, từ Nam chí Bắc. “Gió lắm khi dựng dậy, giần giật quay ṿng, bốc tung bụi đất lên trời như thách thức với những đấng thần linh trong đám mây trắng trên cao sững sờ nh́n xuống” (tr. 369). Những hiện tượng thiên nhiên như vậy vẫn xảy ra đều đặn trong suốt gần 500 trang của Gió Lửa! Cũng như hồn ma bóng quế vẫn thường về với Gió Lửa, cả ma bà chúa Chè đa t́nh “đè” kẻ chiến thắng Bắc hà Nguyễn Huệ !

Để có thể cắt nghĩa tận cùng những thua bại hủy vong, Nam Dao cũng như Nguyễn Huy Thiệp, Trần Vũ đă phải tầm thường hóa, xác thịt và con người hóa một số “anh hùng”, “thần tượng” cấm kỵ của Nguyễn Triệu Luật, Nguyễn Mộng Giác cũng như của tác giả sách giáo khoa sử hiện dùng ở trong nước! Các vị đó như muốn chứng minh lịch sử không hề có anh hùng, chỉ là những tay tứ chiếng tàn bạo, gặp thời, mà “anh hùng” nếu có cũng là những con người tầm thường, xác thịt – trong Gió Lửa, ngoài Nguyễn Huệ c̣n có vua Tây Sơn Nguyễn Nhạc, chúa Nguyễn Ánh, Đặng Thị Huệ, Nguyễn Hữu Chỉnh,… Lê Ngọc Hân của Nam Dao toàn chịu đày đọa thể xác tâm thần chỉ v́ vua Lê, “nghiệp nhà Lê trong tay con” (tr. 278). Nguyễn Huệ đói thật khi thử đói cũng đă đi lùng dán, thạch thùng (sùng?) … để ăn sống rồi nôn mửa ra (tr. 408). Vũ phu Nguyễn Huệ động pḥng bằng cách dày xéo thân xác gái 16 “núm cau vừa đủ to để hái” !

Nguyễn Mộng Giác ngược lại, muốn đưa những con người nhỏ bé lên vai “anh hùng”! Mà con người h́nh như luôn t́m hạnh phúc nhưng lại thường muốn làm anh hùng, thời thế không tạo anh hùng th́ anh hùng tạo thời thế vậy; lại “lấy trí nhân ra mà kiêu mạn. (…) Trí nhân dẫu cần, nhưng không đủ để con người đạt hạnh phúc” (tr. 470). Gió Lửa là tiếng đấm ngực của kẻ sĩ, của con người trí thức, nhưng cái tự xét lại vẫn phát ra từ miệng một người trí thức Pháp mà Thức đă gặp khi theo hoàng tử Cảnh: “Cái ghê gớm nhất là sự nô lệ của ḿnh với chính ḿnh. Một thứ nô lệ nhưng cứ có ảo tưởng là chủ nhân ông” (tr. 303).

Nam Dao có nhiều nhận xét đặc biệt, như khi nói đến việc nọc đánh những kẻ sĩ như Ngô Th́ Nhậm, Đặng Trần Thường: ”triều đại nào nọc kẻ sĩ của đất nước ra đánh là triều đại không thể khá được. Quả nhiên, chỉ xấp xỉ năm mươi năm sau trận đ̣n thù, hậu duệ của Nguyễn Ánh đă khờ khạo làm mất nước Việt Nam trong gần một thế kỷ” (tr. 450).

Lư luận sắc lạnh như Nguyễn Huy Thiệp, đôi chỗ làm Gió Lửa mất thăng bằng: “Sau chiến thắng vẻ vang, bay hô hào xây dựng lại bằng năm bằng mười khi trước? Nhưng không, từ máu tham và sự mê đắm quyền lực, bay hục hặc, chia rẽ, kéo bè, kết đảng rồi sâu xé lẫn nhau…” (tr. 487). Ông cũng đă để Đông Định Vương Nguyễn Lữ có những ư nghĩ khác người – cho thời của ông, sau khi vào chùa Giác Lâm nhận pháp danh, “lập đàn làm lễ … đă ra thông lệnh tự do truyền đạo và miễn thuế cho tàu buôn vài Gia Định, đă trả lời lời khẩn cầu cấm đạo của Sư Viên Chân: “… Có bao nhiêu chùa biến thành nơi thờ đồng thiếp, rút sâm, gieo quẻ, bói toán làm mê mị ḷng người? Họ tự do truyền đạo, ta cũng tự do hoàng hóa Phật pháp. Vậy bạch thầy, thầy lo ǵ? Trong mười điều cấm của họ, ta thấy ít ra có bốn điều trong ngũ giới của nhà Phật, cấm họ là thế nào?” (tr. 357).

Gió Lửa, cuộc phiêu lưu gần năm trăm năm của cái Ác dưới đủ bộ mặt, chủ yếu dùng lư luận – với một tâm sự, cho nên Nam Dao nhiều chỗ lư luận cao xa so với thời đại của tiểu thuyết: về thân mệnh (tr. 461-3), hay nói đến đạo Cao Đài (tr. 358) đă có “mầm gốc” ở thời Nguyễn Lữ cuối thế kỷ XVIII rồi sao? Hay nói việc Trọng Thức thuyết phục vua Quang Trung định dùng chữ quốc ngữ thay chữ Hán và Nôm “… nhưng hai thầy phải sửa soạn, cho chép lại Tứ Thư, Ngũ Kinh bằng Quốc Ngữ và t́m ra người dạy học. Chắc cũng năm bảy năm nữa mới chuyển đổi được!” (tr. 397). Nhân vật Trọng Thức lưu lạc từ đầu đến cuối tiểu thuyết, có lúc theo hoàng tử Cảnh sang Pháp với một số biến chuyển rất “tiểu thuyết” cốt cắt nghĩa tại sao giám mục Bá Đa Lộc đă không thành công, v.v. nhưng như đại diện cho tác giả, để nói và làm những cái tác giả nghĩ lịch sử phải như vậy để “sửa” lịch sử ! Rồi chuyện gốc gác Nguyễn Tây-Sơn vốn họ Hà ở bản Mê Thượng vùng Nghệ An, v́ hận thù truyền kiếp phải Nam tiến vào vùng đất Chàm, bắt đem theo Thúc Khải con của Nguyễn Thiếp người giúp xem phong thủy chốn rồng có thể bay cao, … Nam Dao làm sống động một Nguyễn Huy Tự tác giả Truyện Hoa Tiên, sống chốn vương giả có thể nào đă có được tư tưởng nh́n xuống, dám có tai, biết theo khuynh hướng mới của thời đại: dân chủ, nhân quyền,… “Cách nh́n và nghĩ là nền tảng cho phép đi xa hơn sự bắt chước. Đổi mới là một vấn đề văn hóa, trong đó kinh tế chỉ là một mặt, và là mặt sơn. “Tốt gỗ hơn nước sơn…” Kỷ nguyên mới tùy thuộc sự đổi mới đó” (tr. 377). Đó là những chi tiết có nhiều tính “tiểu thuyết” của riêng tác giả !

Tuy vậy, Nam Dao có những chỗ có thể đi quá xa dù Gió Lửa tiểu thuyết và dă sử hóa lịch sử: Nguyễn Nhạc hiếp em dâu vợ vua em Nguyễn Huệ (tr. 333), Hợp tâm lư dồn nén, bị em vượt, qua mặt! Cho người đọc nghĩ giám mục Bá Đa Lộc có thể đồng tính luyến ái hoặc bệnh hoạn, trần truồng nằm bên hoàng tử Cảnh (tr. 296-7, 316). Hay đă để một bà văi cởi truồng tự “thiện nguyện” “hộ lư” đám lính 21 người “bề hội đồng” bà trước khi ra trận, rồi tự tử không lâu sau đó (tr. 344). Ngoài ra hồn ma bóng quế xuất hiện khá nhiều mà thiên nhiên cũng hay có những hiện tượng báo trước hoặc đi nhịp nhàng với những biến cố lịch sử – một cắt nghĩa khoa học?

Khi bàn đến tiểu thuyết lịch sử của A. Dumas, có nhà phê b́nh đă nói “Người ta có thể hiếp lịch sử nhưng với điều kiện có thể sanh cho lịch sử những đứa con đẹp đẽ!” có thể v́ chính A. Dumas đă viết với quan niệm rằng lịch sử là cái đinh để ông treo hết tập tiểu thuyết này đến tập khác!


(c̣n tiếp)



Cổ nhân đă nói:

Không HỨA bậy ... ḿnh không phụ người ...
Không TIN bậy ... người không phụ ḿnh ...



Reply With Quote Reply With Quote .

--------------------------------------------------------------------------------




04-05-2019, 05:38
florida80_is_offline   Reply With Quote
Quay về trang chủ Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
 
Page generated in 0.13045 seconds with 10 queries