Hoàng Hạc Lâu
Tác giả: Thôi Hiệu
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ,
Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu.
Hoàng Hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du.
T́nh xuân lịch lịch Hán Dương thụ,
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu.
Nhật mộ hương quan hà xứ thị?
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Dịch nghĩa:
Lầu Hoàng Hạc
Người xưa đă cưỡi hạc vàng bay đi rồi
Lầu Hạc Vàng c̣n trơ lại đây.
Hạc vàng một khi đă bay đi, không trở lại nữa,
Mây trắng ngh́n thu lởn vởn hoá.
Mặt sông lúc trời tạnh, phản chiếu cây cối Hán Dương rơ mồn một,
Cỏ thơm trên băi Anh Vũ mơn mởn xanh tươi.
Trời tối rồi, đâu là quê hương ḿnh?
Trên sông khói tỏa, sóng gợn, khiến người sinh buồn!
Dịch Thơ:
Hạc vàng ai cưỡi đi đâu,
Mà đây Hoàng Hạc riêng lầu c̣n trơ.
Hạc vàng đi mất từ xưa!
Ngh́n năm mây trắng bây giờ c̣n bay.
Hán Dương sông tạnh cây bầy,
Băi xa Anh Vũ xanh đầy cỏ non.
Quê hương khuất bóng hoàng hôn,
trên sông khói sóng cho buồn ḷng ai?
Tản Đà
***
Lương Châu từ
Tác giả: Vương Hàn
Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,
Dục ẩm tỳ bà mă thượng thôi.
Tuư ngoạ sa trường quân mạc tiếu,
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.
Dịch nghĩa
Rượu bồ đào cùng với chén lưu ly
Muốn uống nhưng đàn tỳ bà đă giục lên ngựa
Say khướt nằm ở sa trường, anh chớ cười
Xưa nay chinh chiến mấy ai trở về đâu.
Dịch thơ
Bồ đào rượu ngát chén lưu ly
Toan nhắp tỳ bà đă giục đi
Say khướt sa trường anh chớ mỉa
Xưa nay chinh chiến mấy ai về.
Dịch giả: Trần Quan Trân