VietBF - View Single Post - Trang của lính
View Single Post
Old 03-15-2019   #393
hoanglan22
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,388
Thanks: 21,683
Thanked 38,133 Times in 12,871 Posts
Mentioned: 635 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7243 Post(s)
Rep Power: 69
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default Các Hung Thần Trại Giam

Trại Cải Tạo A-20, Xuân Phước

Đời có gian lao mới rạng danh hào kiệt,
Tù không đày đọa sao rơ mặt anh hùng.

Lê Đồng Vũ (Xú danh Lê Văn Nhừ)

Chuyện là như thế này. Tên phân trại trưởng là Lê Đồng Vũ, người miền núi Thanh Hoá có lẽ thuộc sắc dân Mường. Khuôn mặt y bèn bẹt vô tri vô giác, trên đó có đôi mắt lèm nhèm và cái miệng mỏng dính, thâm ś trông vô cùng nham hiểm. Chúng tôi đặt tên nó là Lê Văn Nhừ. Nó đúng thuộc con cháu ba đời của Chí Phèo, (cha đẻ của Chí Minh), tượng trưng cho loại người hạ đẳng của xă hội, mang đầy mặc cảm thân phận đớn hèn, nên khi có chút quyền thế là ra tay sinh sát thậm tệ với đồng bào đồng loại. Tên này ít nói, vô học đến nỗi đọc lại lời trong trang sách cũng sai bét sai be. Có lần nó đọc đoạn viết về phát triển nhà ở bên Liên sô. thay v́ : “năm nay, có 10,000 căn hộ đủ tiện nghi được đưa vào sử dụng,” nó đọc thành “có 10,000 cán bộ đầy đủ tiện nghi...” Cũng có lần, v́ không biết ngừng đúng nơi dấu chấm câu, nó đă đọc một đoạn văn như sau : “ Nhân dân ta, sau khi chiến thắng đế quốc Mỹ, đă trở thành biểu tượng anh hùng của nhân loại.” thành : “ nhân dân ta sau khi chiến thắng, đế quốc Mỹ đă trở thành biểu tượng anh hùng của nhân loại.”

Thấy không trị nổi đám tù quân đội bướng bỉnh, Lê Đồng Vũ dùng cái ăn để lung lạc. Ban đầu, nó bày ra Ban văn nghệ, hứa hẹn có cháo gà, có chè bồi dưỡng. Ngày đầu tiên, chúng gọi một số anh em có chút máu văn nghệ lên họp, nấu sẵn một nồi lỏng lỏng mấy cục bột khoai ḿ với đường mật gọi là chè. Ngoại trừ vài anh v́ thiếu quyết liệt đă tham gia để có được một tô chè đầy, c̣n đa số đều bỏ về, tẩy chay văn nghệ, trong đó có Ca sĩ Duy Trác và Tăng Ngọc Hiếu. Đội văn nghệ phải lấy chủ lực là đám tù h́nh sự và Việt Nam Thương tín.

Dương Đức Mai, tên Judas Phản Bội.

Khi anh em chúng tôi c̣n ở trong xà lim, phong trào chống đối lên rất cao. Lê văn Nhừ bèn đưa một con chiên ghẻ là cựu Trung tá Dương Đức Mai từ phân trại B ra làm trưởng ban Thi đua trật tự. Người này có một cuộc đời binh nghiệp đầy hào hùng, trên đầu từng đội ba màu nón : màu đỏ của Nhảy dù, màu xanh Lực lượng đặc biệt và màu nâu Biệt động quân. Người này từng làm Quận trưởng Ninh Ḥa, từng làm Liên đoàn trưởng BĐQ. Người này trên cánh tay phải c̣n vết xâm h́nh cánh dù và ḍng chữ SKY WARRIOR. Nhưng người này đă sớm bán linh hồn cho quỷ đỏ.

Hiểu rơ tâm lư và sinh hoạt của anh em, Dương Đức Mai thiết lập một hệ thống ḱm kẹp tinh vi, với những chủ đề thi đua, sắp xếp nội vụ. Mai tổ chức một mạng lưới ăng ten, tuyển lựa bọn người yếu kém tinh thần sẵn sàng v́ miếng ăn và chút ưu đăi mà phản bội anh em. Khi có người phàn nàn rằng bọn trật tự cư xử mất dạy, Dương Đức Mai không ngại ngùng tuyên bố : “đối với các anh, thế vẫn chưa đủ.”

Có thể nói Dương Đức Mai từng bước đă thành công trong việc đàn áp tù nhân. Anh em đành phải thu lại, chỉ âm thầm chịu đựng; v́ rơ ràng ngày tù th́ lê thê, không biết kéo dài bao nhiêu năm, không c̣n tia hy vọng ǵ ở sự hưng phục. C̣n giữ được tinh thần đấu tranh là v́ có chính nghĩa và ḷng căm hận, khinh bỉ đối với kẻ thù, chứ khó mong ngày lật ngược thế cờ. Cũng trong giai đoạn này, tin tức bùng nổ về việc Việt cộng bằng ḷng cho tù nhân cải tạo ra đi do Hoa kỳ tranh đấu và sẵn sàng đón nhận. Đó là niềm hy vọng độc nhất và cao nhất của chúng tôi. Nhưng đó cũng là điều làm cho nhiều anh v́ quá lạc quan mà gây ra những việc làm ngây thơ, để cho Việt cộng có dịp truy ra hết mầm mống chống đối.

Dương Đức Mai đă làm cho không khí trại tù ngột ngạt như tôi vừa nói ở đoạn trên. Anh em không c̣n dám ngồi gần nhau trên hai người. Chẳng ai dám ăn chung với ai, chẳng ai tâm sự với ai. Buổi tối, ở góc pḥng chỗ cửa vào nhà cầu, có một ngọn đèn dầu và bóng dáng một tên ăng ten ngồi ŕnh ṃ. Trong giờ sinh hoạt, có đứa nh́n tận mồm anh em xem thử có hát thiệt hay chỉ mấp máy đôi môi. Một người bị đội trưởng nêu ra là loại xấu, th́ không ai dám bào chữa dùm. Chế độ ăn uống cũng được Dương Đức Mai sáng kiến ra làm 5 thành phần : Loại tích cực 21 kí khoai, loại khá 18 kí, loại trung b́nh 15 kí, loại kém 12 kí, và tù biệt giam chỉ có 9 kí thôi.

Thực tế đă tính luôn vỏ khoai, đất cát mà lại không cân đong đủ như thế. Chiếc bánh bột khoai ḿ gồm cả vỏ, tim, đất cát... nhỏ bằng bao thuốc lá là phần ăn cho loại trung b́nh. Người tích cực được thêm nửa cái, khá được thêm một phần tư; loại kém th́ cái bánh bị cắt đi một góc mà chúng tôi gọi đùa là cây súng lục. Chế độ ăn như thế phần nào có hiệu quả trong việc đàn áp sự chống đối. Có ai ở tù, chịu đói mới thấy miếng ăn nó quan trọng ra sao. Nó hành hạ cơ thể và tâm lư con người đến mức nào. Nó đày con người xuống tận cùng của ḷng tự trọng.

Ngoài những anh có gia đ́nh thăm nuôi đều hoặc gửi bưu kiện hàng tháng, đa số đều ở trong t́nh trạng dân con bà phước, nghĩa là sống nhờ vào chút thực phẩm của trại và ḷng thuơng của anh em khác. V́ thế, nhiều người đă lợi dụng miếng ăn để sai khiến anh em ḿnh, và cũng có kẻ ngày xưa uy quyền nay đă phải hạ ḿnh làm một thứ đầy tớ để đổi lấy miếng đường, chút cơm khô.

T́nh trạng thiếu chất rau thật thậm tệ. Ngoài đồng, anh em trồng đủ loại rau; nào cải bẹ xanh, nào rau muống, củ cải... Nhưng trại chỉ cắt nấu khi rau đă già, cải đă lên ngồng, trổ hoa, chín hạt. Mỗi người đuợc phát ra vài cọng rau muống già. Ngày tết có chút củ cải dai như bao gạo chỉ xanh, nhai mỏi miệng rồi nhổ ra như các bà già ăn trầu nhả bă. Mỗi năm chúng tôi được ăn thịt ba lần, mỗi lần một chút xương có dính tí thịt, nước váng chút mỡ. Họ cắt da ḅ thành từng miếng như lát mứt dừa, nấu lên phát ra cho chúng tôi, ăn vào tưởng như đang nhai vỏ xe đạp. V́ thế, trong khi ra ngoài lao động, anh em phải t́m cách cải thiện. Bất cứ con vật ǵ nhúc nhích, dù nhỏ đến đâu cũng là tí chất tươi cho vào miệng sau khi nướng sơ qua trên than hồng. Có anh ăn cóc, nhái, ểnh ương; có anh ăn sâu đất, bọ. Thậm chí có anh lượm cả bộ ḷng chó mà bọn cán bộ vứt đi đă śnh thối về ăn. Hậu quả là ói tận mật xanh, tưởng đă đi luôn về bên kia thế giới.

Trại qui định mỗi ngày, mỗi đội chỉ được hai người khai bệnh. Trong trại có một trạm thuốc với Bác sĩ Lịch trông coi, nhưng chẳng có thuốc men ǵ ngoài một vườn cỏ cây mà họ gọi là thuốc dân tộc. Bọn cán bộ tịch thu thuốc tây do gia đ́nh gửi vào để xài cho chúng. Anh em ta bệnh ǵ cũng “Giảm thống, xuyên tâm liên”. Sáu năm ở A-20, chúng tôi đă chứng kiến cảnh ra đi đau ḷng của bao nhiêu bè bạn chỉ v́ những chứng bệnh thông thường mà không có sự chăm sóc thuốc men. Những vị từng nổi tiếng như cụ Vơ Văn Hải (nguyên Chánh văn pḥng của cố Tổng thống Ngô Đ́nh Diệm), Cụ Lê Kiên, bí danh Bùi Lượng (nguyên Tổng thư kư Tổng công đoàn Tự do), cụ Bùi Ngọc Phương (Nhà tỉ phú từng ra tranh cử Tổng thống), Những vị này tuổi trên 70, đáng ra phải được ở nhà giữa sự săn sóc của con cháu trong những ngày cuối đời.

Việt cộng đă giam giữ họ và bắt phải lao động khổ sai mà không thuốc men khi đau ốm. Trước khi chết, con cháu bên ngoài chờ không được vào thăm, cụ Phương thèm một cục đường mà không ai dám cho, v́ cụ bị cách ly, theo dơi. Các cụ khi chết được bỏ vào trong một quan tài đóng bằng mấy miếng ván giường, sơ sài vài chiếc đinh, hở đầu hở chân, chở trên chiếc xe ba gác lọc cọc trên con đường gập ghềnh đến một nấm mồ không bia gỗ, không thân nhân, bạn bè đưa tiễn, không chút khói nhang cho ấm ḷng lúc ra đi về bên thế giới bên kia. Năm 1980, chúng đưa ra xử bắn hai anh sau khi đă biệt giam hàng năm trời. Hai anh như đă chết thật từ lâu, được bạn tù d́u đi như hai bộ xương khô.

Khi những viên đạn thù đâm vào cơ thể, dường như hai anh không có cảm giác ǵ; từ vết đạn chẳng ứa ra nổi một giọt máu. Thiếu Tá cảnh sát Quách Văn Trung cháu gọi chủ tịch nước Nguyễn Hữu Thọ bằng cậu ruột, dù thuộc thành phần ngoan ngoăn trong tù, chết v́ áp huyết cao. Gia đ́nh ra thăm sau đó hai ngày cũng chẳng được thông báo. Họ chỉ biết được nhờ sự linh cảm khi trên đường về đi qua nơi chôn cất, thấy ngôi mồ mới đắp và trong tâm linh rộn lên tiếng thôi thúc huyền bí nào đó. Phân trại B, nơi tôi được chuyển vào cuối năm 1982 cho đến ngày về 1985, có một số quư vị tu sĩ Công giáo, các chức sắc Cao đài, có Thiếu tướng Lê Văn Tất, có nhà báo Nguyễn Tú. Cụ Tú năm đó đă 72 tuổi, râu tóc bạc phơ, nhưng tinh thần vẫn c̣n minh mẫn. Dù không ai thăm nuôi trong cả chục năm tù, cụ vẫn giàu nghị lực chống chỏi cơn đói thèm và giữ ǵn tư cách cao quư. Cộng sản bắt cụ đi lao động khổ sai, nhưng cụ cứ khai bệnh nằm ĺ ở nhà. Sau cùng chúng đưa cụ ra trước toàn trại kiểm điểm. Cụ đă đứng lên nhận lỗi như sau : “Tôi thực có tội, đă già đến bảy mươi hai tuổi đầu mà không biết lao động là vinh quang, không chịu đi lao động khổ sai ...”

Không Nơi Ẩn Nấp.

Ở các trại khác c̣n nghe chuyện tù trốn thoát chứ tại Xuân Phước th́ con kiến cũng không ra lọt. Để pḥng ngừa tù trốn trại, bọn cán bộ cấm ngặt gia đ́nh tiếp tế các thực phẩm khô. Những đội tù gồm quân nhân chế độ cũ chỉ được lao động quanh quẩn gần trại; bao quanh là các đội h́nh sự. Khi xuất trại, dù mưa hay nắng, anh em phải đi chân đất. Mùa hè, cơn nắng miền trung nung cháy con đường đất, bước chân đi như dẵm lên than hồng. Mùa mưa, đường sá ngập bùn lầy lội, trong lúc bọn cán bộ ngồi trong căn nhà lô, ăn uống lu bù, th́ anh em tù vẫn phải làm việc. Bọn Việt cộng dùng sự tắm rửa như một ân huệ cho những ai làm đủ chỉ tiêu trong ngày; dù là tắm vội vàng trong một khúc suối đọng, nước quậy lên đen ngầu toàn rác rưởi pha với phân người. Trước khi ra khỏi trại, các đội phải ngồi chờ đến phiên, là lúc bọn thi đua đảo qua đảo lại kiểm soát xem có ai mang theo thứ ǵ không. Chúng tôi chỉ được mang theo một b́nh nhựa đựng nước uống mà thôi. Khi nhập trại lại một màn lục soát rất kỹ, xem tù có hái trộm rau trái hay mang vào những vật cấm. Việc xét pḥng xảy ra thường xuyên hàng tháng. Tuy vậy trong chúng tôi vẫn có người dấu được con dao, hộp quẹt, giấy mực...

Hóa ra chỗ lộ liễu nhất vẫn là chỗ kín nhất. Có lần tôi để chiếc ḷ than (Chúng cấm nấu nướng trong pḥng) ch́nh ́nh ngay giữa sân mà không tên nào phát hiện. Trốn, th́ cũng nhiều anh trốn, nhưng thoát th́ không. Đa số là bị bắt lại ngay quanh quẩn trong địa phương; V́ dân ở đây họ sẵn sàng báo cho công an để đổi lấy thực phẩm. Đi ra xa th́ không phương kế mưu sinh. Đâu cũng là núi, rừng. Nước th́ độc, trái cây không có, thú rừng cũng không. Rừng phía tây chạy ngút ngàn về hướng Phú bổn; rừng phía Nam dẫn vào trại tù A-30 chẳng kém phần dă man; ra Bắc th́ lọt vào khu căn cứ du kích cũ của chúng, chỉ thấy toàn những khuôn mặt thù nghịch. Năm 1980, có mười bốn anh em thoát khỏi trại, giết một tên chủ tịch xă người thượng, cướp súng đi về Phú bổn; nhưng sau đó bị du kích Thượng truy đuổi và bắn chết hết, chỉ c̣n Lê Thái Chân bị bắt về chịu án 18 năm. Có lần, một anh bên h́nh sự trốn về được gần sáu tháng, trốn lên miệt rừng làm rẫy, cũng bị bắt lại. Trại này có đủ cán bộ và th́ giờ cộng với sự kiên nhẫn, chúng ṃ về tận quê nhà người tù, phục kích hàng tháng trời cho đến khi bắt lại mới thôi.

Nhớ lại những ngày đầu tiên, ngay sau khi Việt cộng cưỡng chiếm miền Nam, chúng cho trưng bày những h́nh ảnh trong trại tù Côn sơn mà chúng gọi là “Tội ác Mỹ Ngụy”. H́nh ảnh người tù bị nhốt trong những chuồng cọp, bị tra tấn đánh đập... Chúng viết những lời lẽ rất khích động về việc ngược đăi tàn nhẫn do chế độ Việt Nam Cộng ḥa hành xử đối với tù phiến cộng. Nh́n kỹ mới thấy những tấm h́nh đó rất cũ, chụp từ thời c̣n mồ ma thực dân Pháp, với những người lính cai tù mặc chiếc quần sọt rộng thùng th́nh, trên đầu đội mũ vải rộng vành của lính viễn chinh. Tất cả những ǵ xấu xa mà chúng có, chúng đều gán cho ta; c̣n dành về phần chúng những ǵ cao quư nhất, tốt đẹp nhất. Thời chiến tranh, chúng ta đă tôn trọng Công ước Geneve về việc đối xử với tù binh. Chúng ta trả chi phí 3 Dollars mỗi ngày cho một người tù binh. Họ tổ chức lấy ban kiểm thực, được quyền từ chối những thực phẩm thiếu chất lượng. Mỗi tuần phải cho họ hai bữa ăn ngọt, hoặc chè, hoặc bánh. Đau ốm th́ có cả Container thuốc tây để điều trị. Tôi nhớ có lần chuyển tù từ Saigon ra Đà Nẵng, người tù Cộng sản được phát bữa trưa gồm bánh ḿ và cá hộp Sumaco hoặc một khoanh chả lụa. Những người này khi được trao trả về Bắc sau Hiệp định Paris có lẽ không dám nói ra sự thực. V́ trong chế độ Cộng sản, ai nói điều tốt cho kẻ địch là phản động. Đối với tù nhân là cán bộ, du kích miền Nam, tuy không được hưởng quy chế tù binh, có thể bị đánh đập ngay khi vừa bị bắt để tra vấn. Nhưng một khi đă chuyển vào nhà giam, nếu không có hành vi phá rối, cũng được đối xử rất nhân đạo.

Án Cải Tạo !

Đúng là ở Xuân Phước không thấy ngày về :

Đến đây th́ ở lại đây,
Đến khi bén rễ xanh cây, chửa về.

Vài vị Linh mục trong nhóm Vinh Sơn, ra Ṭa nhận án 5 năm. Thời gian trôi qua, hết hạn 5 năm, chờ hoài không thấy kêu lên làm thủ tục trả tự do, các vị mới hỏi và được trả lời : “tội các anh lớn lắm, đáng ra phải ra Ṭa nhận thêm án, nhưng cách mạng khoan hồng chuyển qua tập trung cải tạo, khi nào xét thấy tiến bộ sẽ cho về.”

Thế đấy, cái luật pháp Xă hội Chủ nghĩa là thế đấy. Trên một tờ báo Nhân Dân (năm 1983, không nhớ ngày), khi trả lời một câu hỏi về sự khác nhau giữa án tù và tập trung cải tạo, chúng đă giải thích rằng : “Án tập trung cải tạo dành cho những tội mà xét ra chưa đáng phải cho ra Ṭa,” (Có nghĩa là nhẹ lắm ?), chúng liệt kê một số tội như “Làm gián điệp, âm mưu chống đối, lũng đoạn kinh tế...” (Giải thích thế này th́ có trời mà hiểu !). Một thanh niên tên là Nguyễn Văn Phước, bị bắt tháng 5-1975 v́ tội ngủ qua đêm trong nhà người quen, khi Công an đến xét hộ khẩu không có tên, chú bị án tập trung cải tạo 3 năm, măi cho đến năm 1985 mới được tha về. Những thanh niên tù h́nh sự miền Bắc khi vào tù cải tạo đều gây thêm án giết người để được ra toà lănh án 5, 10 năm để c̣n hy vọng có ngày về hơn là chịu án tập trung cải tạo.

Xă hội Chủ nghĩa không có luật pháp. Cộng sản Trung hoa cướp lục địa năm 1949, măi đến năm 1972 mới có bộ h́nh luật. Cộng sản Việt Nam nắm quyền từ năm 1945, đến 1982 mới cho ra đời bản dự thảo h́nh luật. Khi chưa có luật, chúng lên tiếng chỉ trích rằng luật pháp là công cụ của bọn tư bản để áp chế nhân dân. Khi sắp có luật, cũng cái mồm nham nhỡ của chúng lên án quan thầy cũ là Trung cộng (Khi đó là kẻ thù không đội trời chung) đă xử oan ức cho hàng triệu người v́ không có luật trong hàng chục năm dài, trong đó hàng trăm ngàn người bị giết oan ! Lật lọng, lẽo mép vốn là bản chất của Cộng sản.

Trong những năm đầu thập niên 80, một số Cán bộ sau khi ở trong Nam lâu ngày, tiếp xúc được với dân Nam đă phần nào có cái nh́n khác đối với chúng tôi. Họ cảm phục chúng tôi về tŕnh độ, tư cách nên cư xử mềm mỏng hơn. Có cán bộ như anh Ngà, anh Hoà chẳng bao giờ để cho chúng tôi làm việc quá sức. Các anh hàng ngày chạy ngược chạy xuôi kiếm cho chúng tôi giỏ khoai lang, nồi rau muống. Họ muốn tṛ chuyện và học hỏi nơi chúng tôi. Cán bộ Lương, trong lúc nói chuyện quá trớn, tôi đề cập đến vấn đề giai cấp; anh đă chép miệng thở dài : “Giai cấp nghèo khổ vẫn muôn đời nghèo khổ, chỉ có giai cấp lănh đạo là sướng thôi.”

Một chuyện đáng nói về một người mà đa số anh em đă quá dè chừng và nghi ngờ. Cựu trung tá Việt cộng Huỳnh Cự, sau khi ra Hồi chánh với chế độ Cộng ḥa, đă được cử làm phụ tá bộ Chiêu hồi. Anh ở tù cùng trại, cùng nhà với tôi. Oái oăm thay, tên Thân như Yên, trưởng trại, trước đây là thuộc cấp của Cự. Một hôm nhân đứng gần, tôi nghe tên Yên nói với anh Cự : “Từ ngày anh ra theo giặc, bọn chúng tôi khốn đốn v́ anh...” Câu nói này như một bản án nặng nề đè lên cuộc sống tù vô vọng của Cự. Chúng nó cho anh làm đội trưởng, nhà trưởng v́ đoán rằng anh sẽ ra sức lập công - tội anh là tội chết mà. Anh chỉ tích cực trong lao động, và những mặt nổi, như sinh hoạt, học tập. C̣n báo cáo thầm kín th́ không có ai biết được. Lúc mới quen anh, tôi ưa nói chuyện và ít khi cảnh giác. Có lần tôi nói về Hồ chí Minh nhiều điều. Anh khẻ nói vào tai tôi : “ Cẩn thận cái miệng, cái mồm; nói ǵ khác th́ cũng c̣n đường sống, chứ đụng vào lănh tụ, chúng nó đập chết.” Tôi điếng người, mấy tuần lễ như ngồi trên lửa, chờ chúng gọi ra làm việc. Nhưng thời gian qua khá lâu không thấy ǵ xảy ra. Tôi biết anh Cự cũng thâm thù Cộng sản,và anh không khi nào hại người cùng chiến tuyến mà anh đă lựa chọn. Anh hiểu Cộng sản, nên biết chọn cho ḿnh cách cư xử đúng mực nhất để sống qua ngày.

Sáu năm ở trại tù Xuân Phước, thấy anh em lần lượt ra về. Đó là nhờ các phong trào đấu tranh của các hội đoàn, các chính phủ bên trời Tây. Tôi tập cho ḿnh quên đi ngày tháng, thờ ơ với việc đi, ở, hay về. Ba năm sau cùng tôi không tỏ ra mặt chống đối bên ngoài hung hăng như trước nữa, và cũng chẳng thấy nôn nóng mỗi khi sắp đến ngày có đợt tha tù. Qua thư nhà, tôi biết mẹ tôi nhờ chiếc tủ lạnh, hàng ngày bán nước đá cho bà con lối xóm; vợ tôi th́ bán gạo đong từng lít vớt vát qua ngày. Con cái th́ lớn dần trong sự ngược đăi. Có ưu tư về gia đ́nh cũng chẳng giúp giải quyết được ǵ. Bao nhiêu bà vợ, v́ vô vọng, v́ hoàn cảnh cần nơi nương tựa đă đành gạt lệ sang ngang. Tôi c̣n hạnh phúc biết có người vợ vẫn ngày đêm ngóng chồng, như mẹ tôi thủa xa xưa, một ḷng thờ chồng nuôi con khôn lớn. So với cảnh tù không án phạt, cái án tử h́nh e nhẹ nhàng thơ thới hơn nhiều; v́ chết một lần thôi là xong nợ đời. Tù cải tạo cứ dai dẳng nh́n gia đ́nh tan vỡ, nh́n thân xác tiêu hao, ư chí bị bào ṃn, đau đớn lắm.

Nói sao cho hết bao đau thương cùng cực mà Cộng sản đă đổ lên cuộc sống chúng ta. Bao gia đ́nh vĩnh viễn không c̣n thấy mặt người thân mà khi ra đi c̣n hẹn sẽ về sau 15 ngày cải tạo ! Thân phụ tôi bị Việt Minh (Tiền thân của Việt Cộng) bắt đi năm 1948 khi tôi vừa lên hai. Người bị đưa ra Thanh hóa, giam ở trại Lư Bá Sơ cho đến 1954 được thả ra theo quy định của Hiệp định Geneve. Nhưng người không về được đến nhà. Cộng sản đă tổ chức đón đường thủ tiêu ngay tại Vinh những người Quốc gia mà chúng e sợ về sau này. Sống trong trại tù của những năm cuối thế kỷ 20 đă khắc nghiệt như thế, thực ḷng tôi không thể h́nh dung nổi cái dă man và cùng cực mà các cụ phải trải qua trong trại Lư Bá Sơ, Đầm Đùn ba mươi năm trước đó. Nếu có một địa ngục như lời các tôn giáo thường răn đe, th́ chắc hẳn địa ngục đó cũng không sánh được với cái địa ngục mà Cộng sản đă dành cho người Quốc gia và những ai không theo chúng.

Ngày nay đây, hỡi các bạn từng chia sẻ niềm đau thương tủi nhục trong ṿng lao lư; hỡi những ai đang sống trong phồn hoa, sung măn, quư vị nhân danh nhân quyền, tự do, xin hăy hướng ḷng về những đồng chí, những đồng bào đang quằn quại trong các ngục tù Cộng sản v́ sự nghiệp đấu tranh cho dân chủ, dân sinh, xin hăy làm một điều ǵ đó, dù nhỏ nhặt đến đâu, ngơ hầu rút ngắn lại các chế độ phi nhân, giải phóng con người, trả lại cho họ quyền sống xứng đáng lúc cả nhân loại đang sửa soạn bước vào thế kỷ 21 tràn đầy hạnh phúc, thịnh vượng.



Đỗ Văn Phúc
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
 
Page generated in 0.04567 seconds with 9 queries