Cựu Cơ Phi T/T Thông
Tôi thấy rừng cây càng lúc càng gần, trong tích tắc tàu rơi trúng ngay một khoảng rừng cây nhỏ cái ầm, tàu không bị lật nhưng càng đáp (skid) đă xụm bà chè. Tôi liếc nh́n chung quanh th́ thấy anh xạ thủ đă bị thương, liền nhào qua phụ với người lính BB của SĐI kéo ảnh ra khỏi tàu. Trung úy Đạt và Thiếu úy Bi cũng đă giật jettison mà nhảy ra khỏi cửa. Chúng tôi chạy ra khỏi tàu chừng 15 thước th́ lửa đă tràn tới b́nh xăng nên con tàu đă biến thành một ṿm lửa vĩ đại, khói đen bốc lên trời ngùn ngụt.
Dân phi hành khi rớt xuống đất cũng giống như cá ra khỏi nước nên ai cũng lo lắng, chúng tôi đều rút súng Ru-lô P.38 ra cầm tay, anh Bộ Binh th́ thủ cây M16 đề pḥng mấy anh Vẹm thế nào cũng ḷ ṃ tới.
Chúng tôi biết là ḿnh rớt không xa HH2 lắm, nhưng chỗ này nằm trong một ḷng thung lũng nên nh́n chung quanh chỉ thấy rừng cây và đồi núi trùng điệp. Vẹt bờ bụi gai góc mà đi một lúc lâu, chúng tôi đă thoáng thấy HH2, phần lớn là v́ nhờ thấy khói đạn pháo kích bốc lên từ căn cứ này. Tuy đă xa chỗ tàu rớt hơn nửa cây số mà quay lại vẫn c̣n thấy khói bốc lên đen cả một khoảnh rừng.
Cây cối đă cao lớn, mà cỏ voi rậm rạp cũng cao lút đầu người nên chúng tôi như mấy con gà con chui vào ruộng lúa. Những tràng AK bắn hú họa lẫn tiếng hét : "Bắt lấy chúng nó, mấy thằng giặc lái máy bay lên thẳng".
Trung úy Đạt dẫn đầu, tôi và anh BB thay phiên d́u anh Thuận và Thiếu úy Bi th́ đi đoạn hậu, cả toán lếch thếch hướng về HH2. Mặc dầu không mở miệng nhưng trong bụng th́ ai cũng lo rằng mấy anh Vẹm đang đuổi theo sát nút và sẵn sàng làm thịt hết cả đám, v́ có tiếng động của nhiều người di chuyển và nói giọng Bắc rặt. Thế là PHĐ chúng tôi âm thầm đi thật nhanh về hướng đỉnh đồi hy vọng sẽ thoát khỏi ṿng vây đang xiết chặt.
Rớt máy bay trong rừng rậm mà không mất mạng là một điều hy hữu, sau đó được sống sót rồi lội rừng đi t́m quân bạn th́ chỉ nhờ may mắn và ơn trên mà thôi chứ không phải là tài giỏi hay kinh nghiệm ǵ. Đây đúng là dịp để chúng tôi học Mưu Sinh Thoát Hiểm, nghe tiếng tụi nó là ḿnh phải nằm im re. Trời lúc này đă quá trưa nên rất nóng, chúng tôi vừa mệt vừa khát nước nhưng vẫn phải tiếp tục leo trèo trên những mỏm đá đầy gai nhọn và dây rừng chằng chịt, cả toán cứ thế mà đi theo trưởng toán là Trung úy Đạt.
Hơn hai tiếng đồng hồ sau, chúng tôi đă leo được khoảng 2/3 ngọn đồi th́ ngửi thấy mùi hôi thúi kinh khủng từ xác chết của VC trải khắp triền đồi, họ đă bị các đồng chí thân yêu bỏ lại khi tấn công biển người mấy ngày nay. Thân thể họ bị bom ḿn băm nát, AK47, B40 nằm lẫn lộn với xác người.
Khi trèo lên gần tới ṿng đai kẽm gai chằng chịt, ông Đạt ra hiệu dừng lại v́ biết ḿn Claymore và lựu đạn đầy dẫy trong đó. Lính gác và Bộ Chỉ Huy Tr/Đ3 đang dùng ống nḥm nh́n xuống nên họ la lên : "Dừng lại ! Chúng tôi sẽ gởi người xuống hướng dẫn các anh lên". Giây lát sau, một anh BB cẩn thận đi xuống tránh từng quả ḿn rồi dẫn chúng tôi đi ngược về trên đỉnh đồi nơi có BCH Trung Đoàn. Đây là một cái hầm kiên cố làm bằng bao cát chất lên rất dầy có lẽ đến hơn 10 thước, lối vào hầm là một giao thông hào h́nh chữ chi có nhiều bao cát tấn hai bên.
Lúc đó khoảng 3 giờ chiều, khi vào tới hầm Bộ Chỉ Huy th́ cả hai phi hành đoàn gặp nhau. Thiếu úy Phúc cho biết đă liên lạc được với Hàm Nghi (Khe Sanh) và họ sẽ t́m cách cho trực thăng tới để rescue. Chúng tôi người nào cũng hốc hác và lo sợ bởi v́ nếu PĐ 213 không vào cứu, mà đêm nay c̣n ở đây th́ chỉ có nước đi đái mà thôi. Chính ông Trung Đoàn Trưởng tiên đoán là căn cứ sẽ bị over-run tối nay, lính tráng và cả Bộ Chỉ Huy đă cạn thực phẩm, nước uống và đạn dược nên không c̣n cách nào khác là chờ đêm tối sẽ rút lui ra khỏi HH2, mà di tản như vậy làm sao ông có thể bảo vệ chu toàn được cho phi hành đoàn. Ông Đạt liền mượn máy FM gọi về Hàm Nghi và liên lạc được với Đại úy Kỳ, Trưởng Pḥng Hành Quân PĐ 213, ông cho biết sẽ đích thân vô cứu và ra lệnh cho anh em phải ra sát băi đáp kể cả người bị thương.
Lúc này cả căn cứ oằn ḿnh chịu những loạt pháo kích nặng nề, mặc dầu lúc đó về hướng Đông Nam, một phi tuần F4 Phantom đang được FAC (Forward Air Control) hướng dẫn dội bom. Tôi thấy rơ ràng khi nh́n qua công sự: Một chiếc F4 nhào xuống thả một trái bom 500lb vào ngay chỗ chiếc trực thăng của tôi vừa mới rớt, và khi nó ngóc lên, th́ cao xạ bắn lên đầy trời, chiếc F4 bị trúng đạn và khói phun ra dưới cánh nhưng nó không rớt, mà ráng tiếp tục bay về hướng Tây.
Năm 2003 vừa qua tôi có vào một Web Site của cựu pilot OV-10 Bronco của KQHK, chúng tôi trao đổi email th́ một trong những hoa tiêu đă từng bay Lam Sơn 719 cho biết là ngày đó trong lúc chiếc trail slick của tôi bị bắn rớt, ông đang bao vùng và đă được chứng kiến cảnh ngộ hy hữu này. Trước tiên, ông nghĩ là cả PHĐ bị chết hết v́ tàu đă bốc cháy lúc c̣n ở trên không, nhưng một lát sau, quan sát viên là SQ/VN nh́n ống nḥm th́ thấy cả PHĐ đều sống sót nên họ đă gọi về Hàm Nghi xin phi vụ F4 để yểm trợ nếu có trực thăng đi cứu. Khoảng một tiếng đồng hồ sau, th́ một phi tuần Phantom bay tới trên không phận của HH2, nhưng đợi hoài không thấy t/t rescue nên FAC ra lệnh hai chiếc F4 dội bom xuống ngay địa điểm chiếc t/t rớt để giết bọn VC đang bao vây chung quanh. Nhưng thật chẳng may, một trong hai chiếc F4 bị trúng đạn nên họ phải kè nhau ráng bay về căn cứ ở Thái Lan.
Măi tới 2g chiều, Tr/U Đạt nhận được tin từ Hàm Nghi là sẽ có t/t vào rescue, anh ra lệnh 2 PHĐ phải chuẩn bị sẵn sàng và d́u các anh em bị thương tới thật gần băi đáp. Lúc này, chắc là các cháu ngoan của Bác đang ăn cơm hay đánh giấc ngủ trưa mà pháo kích ngưng hẳn. Trời về chiều nóng như thiêu đốt (đúng là xứ Lèo, đêm th́ lạnh ngày th́ nóng) chúng tôi khát nước nên quên cả đói, th́ cả bọn mừng như điên khi nghe thấy tiếng phuạch phuạch quen thuộc từ hướng Đông Bắc đi tới.
Băi đáp đă nhỏ th́ chớ lại bị chiếc lead slick nằm choán chỗ chỉ c̣n một miếng sân nhỏ như cái dạng háng, rất khó để thảy lỗ. Chỉ ít giây sau th́ Đại úy Kỳ vào không phận HH2, ông overhead-autorotate từ trên cao như một con đại bàng xà xuống bắt mồi, nhưng thật không may ông lại đáp lộn băi, nơi đó rất xa nơi anh em chúng tôi đang ẩn trú. Hovering khá lâu mà không thấy ai chạy ra, ông đoán là ḿnh đáp lộn chỗ hoặc đă xảy ra sự ǵ cho PHĐ rồi v́ lúc này đạn pháo kích nổ bời bời, ông bèn cất cánh về hướng Tây Bắc đi sát ngọn cây mà ra khỏi HH2 với một con tàu trống lỗng!
Bay ra khỏi HH2 chừng 5 phút, ông Kỳ lại liên lạc với Trung Đoàn 3 lần nữa và xin nói chuyện với PHĐ, ông đă hỏi Tr/u Đạt nhiều chi tiết để biết chắc là chúng tôi đang ở chỗ nào. Thế rồi ông quay mũi tàu 180 độ ngược trở lại và đi ride-smooth sát đọt cây mà trở lại LZ, đại pháo pḥng không c̣n làm ǵ được nữa nên tụi VC nổ AK như bắp rang với hy vọng sẽ bắn rơi chiếc máy bay lên thẳng đơn côi này. Phải tài ba lắm nên với tốc độ như thế mà không cần đảo ṿng, ông Kỳ đă hover sát giao thông hào của tụi tôi, chúng tôi đẩy được thương binh lên tàu rồi 6 anh em c̣n lại phóng vào thân tàu nhanh như sóc, việc xẩy ra rất lẹ nhưng cũng có ít nhất 4 hay 5 binh sĩ núp gần đó nhảy lên trốn ra khỏi căn cứ này. Trọng pháo 130 ly và hoả tiễn 122 ly giă tới tấp vào HH2 không ngừng, v́ đề-lô Vẹm biết là tt cấp cứu đang trên băi đáp. Khi biết là anh em lên đuợc đầy đủ, ông Kỳ cất cánh rất khó khăn v́ tàu chở quá nặng lại gió xuôi, ông cho tàu chúi mũi ra phía thung lũng trước mắt để lấy tốc độ và từ đó ride-smooth đi ra khỏi HH2.
Mấy anh Vẹm dưới chân đồi đồng loạt tiễn đưa bằng những tràng AK ḍn như pháo Tết, nhiều viên trúng ngay thân tàu nhưng cũng may không nhằm chỗ quan trọng. Chúng tôi nửa mừng nửa sợ: Mừng v́ đang ra khỏi chỗ đầy nguy hiểm, sợ là v́ tt có thể trúng đạn và ḿnh lại rớt xuống lần nữa. Trong tàu chật cứng đầy người như hộp cá ṃi sardine, tôi chỉ biết nhắm mắt cầu trời cho qua giây phút hiểm nghèo này.
Hết nghe tiếng đạn bắn, ông Kỳ biết là đă an toàn nên kéo tàu lên cao và đổi hướng bay về Khe Sanh. Khoảng 15 phút bay, tàu đă tới biên giới vùng QL9/Lao Bảo, cả PHĐ ai cũng mừng rỡ v́ biết là ḿnh lại được sống thêm một ngày nữa, c̣n tôi cảm thấy như ḿnh vừa mới hồi sinh. Với tuổi trẻ như tôi (20 tuổi) mà đă phải va chạm với tử thần mấy lần trong một tuần lễ th́ quả là cuộc đời ḿnh đen như mơm chó. Tôi tự an ủi: Ai cũng có số phần cả, lo lắng mà làm quái ǵ .
Tàu vừa đặt càng skid xuống băi đáp Hàm Nghi, th́ từ Trung Tâm Hành Quân nhiều phóng viên trong và ngoài nuớc đă đổ xô ra chụp h́nh và phỏng vấn Phi Hành Đoàn, tôi lủi thủi đến bên cạnh anh lính BB đang đứng gác, gật đầu chào rồi tháo nắp b́nh tông của anh ta mà ngửa cổ uống vội vàng đến nỗi nước tràn đầy lên mặt.
Lời Cuối Bài :
Cuối năm 2004, tôi có điện thoại cho cựu Tr/T Kỳ đang ở Virginia để vấn an thăm hỏi, khi đề cập đến phi vụ ngày ấy, th́ được ông cho biết thêm chi tiết này :
- Trung Tướng Hoàng Xuân Lăm (Tư Lệnh HQ LAMSON 719) khi hay tin hai chiếc VNAF t/t bị bắn rơi, đă ra lệnh không được gởi t/t vào cấp cứu nữa v́ quá nguy hiểm, chỉ thí thêm máy bay mà thôi. Ông Kỳ đă không tuân lệnh trên, âm thầm để Cơ Phi, Xạ thủ và Copilot ở lại Khe Sanh, một ḿnh cất cánh bay vào HH2 mà chẳng có Gun-ship, hay Cobra nào đi hộ tống cả.
Nhờ tài năng, sự hy sinh và can đảm của ông, mà mấy anh em chúng tôi c̣n sống cho tới ngày hôm nay. Anh Đạt hiện nay cư ngụ ở Cali, anh Phúc (được giải ngũ năm 71 v́ 'inap' bể đầu gối) cư ngụ tại Arizona. Th/u Bi của PĐ233 đă tử trận ở Ba Tơ, tỉnh Quảng Ngăi năm 1972.
Tôi xin cảm ơn những cấp trên : KQ Đạt, KQ Phúc, và KQ Kỳ đă giúp nhiều chi tiết để đóng góp cho hồi kư này được thêm phần đầy đủ và chính xác.
Cựu Cơ Phi T/T Thông
SĐ1KQ/KĐ51/PĐ239