Với tôi thì không có sự khen chê, cũng không thể lấy một vài hình ảnh như đăng trên để làm đề tài chống Cộng hoặc chửi Việt Cộng. Trước 75 khi còn cầm súng chiến đấu thì tôi không ngại dùng mồ hôi lẫn xương máu để chống sự xâm lăng của Việt Cộng miền Bắc.
Nhưng sau khi qua Mỹ, sau một thời gian dài buồn chán trong tủi nhục làm người không quốc gia, tôi vẫn chưa bao giờ chửi Việt Cộng một cách vô cớ, cũng như gần nửa đời tha hương tôi chưa một lần về thăm quê hương Việt Nam.
Vì khi tôi muốn chửi 1 câu thì tôi lại phải nghĩ
1. Tôi đã làm gì cho dân tộc Việt. Cho dù mấy chục năm nay vợ chồng tôi và các con cái vẫn gởi tiền về giúp các nhà lãnh đạo tôn giáo, các trại cùi, trẻ mồ côi v.v hy vọng họ có thêm phương tiện để đào tạo một thế hệ mới tốt đẹp hơn. Chỉ đơn giản vậy thôi
2. Cho dù Việt Nam sau gần 40 năm hòa bình, đã có khá nhiều tiến bộ về hầu hết mọi mặt, nhưng vẫn còn là một quốc gia thuộc loại chậm tiến nhất thế giới.
Tôi không chửi, không phải là không dám nhưng không thể chửi được. Vì nếu so sánh với thời trước 75 thì cả 3 miền của Việt Nam còn tệ hơn ngày nay nhiều. Nếu tôi chửi Việt Nam dưới chế độ Cộng Sản ngày nay, nếu so với trước 75 thì giống như tôi tự soi gương để tự chửi mình. Thời đó cái TV cũng hiếm, tủ lạnh thì chẳng ai có nên mùa hè mà mua được cục đá để cho vô ly nước mưa uống giải nhiệt thì như lên thiên đàng.
Tôi không chửi, vì tôi thấy sự chênh lệch, sự nghèo khổ, sự bất công của nhừng dân nghèo mà tôi không thể giúp đờ. Sự chênh lệch bởi vì nhiều lý do chứ không hẳn chỉ tại vì Việt Cộng.
Và nhừng người trong hình họ cũng không muốn làm nững cái họ làm, nhưng vì hoàn cảnh nên họ chỉ có thể làm được nhừng cái họ có thể làm.
Còn mình, mình có thể nghĩ so với họ mình có sứng đáng với đồng tiền do công việc mình làm, hưởng thụ nhừng cái không phải bỏ nhiều công sức. Đó, tôi thương dân tộc Việt tôi là thương cái bất hạnh của họ, tôi thương cái bất công mà họ phải chịu (trong khi tôi ngồi chơi xơi nước)
|