Vậy còn những người lính trơn? Đa số những người lính ấy là thụ động và bàng quan như đặc tính vốn có của dân ta trong suốt nhiều năm qua. Có thể họ cũng có những bức xúc nào đấy nhưng chưa đủ mạnh, chưa đủ vượt qua được sự sợ hãi khi các cấp chỉ huy của họ không “động tĩnh” gì. Chúng ta cùng nhớ lại cuộc chính biến năm 1991 tại Nga, nếu những vị chỉ huy không chống lệnh đàn áp nhân dân hay cho binh lính nã pháo vào tòa nhà quốc hội thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra cho nước Nga. Những người lính của chúng ta cũng thế thôi, đó là một sự thật mà chúng ta có thể kiểm chứng từ chính người thân của mình!
Đối với những người thuộc vào hàng ngũ “lão thành cách mạng” hay những cựu lãnh đạo đã về hưu thì đa phần họ đã, đang và sẽ vẫn được thụ hưởng những ưu đãi của chế độ. Do đó họ cũng chưa có “nhu cầu” chống đảng hay đấu tranh đòi dân chủ, tự do mặc dù ở họ sự “tin tưởng” vào cái học thuyết Mác-Lê, chủ nghĩa cs hầu như cũng không còn. Họ chỉ có “nhu cầu” chống tham nhũng phần vì “ngứa mắt” vì họ nhận thấy ở thời của họ tham nhũng chưa đến mức quá quắt và trắng trợn như bây giờ. Mặt khác họ cũng đã nhận ra lòng dân ai oán như thế nào đối với chính phủ hiện tại mà nếu không chống được tham nhũng thì không biết chế độ này sẽ tồn tại như thế nào, mà việc đó rõ ràng là ảnh hưởng nghiêm trọng đến quyền lợi của chính họ. Chính vì lẽ đó mà họ ra sức ủng hộ việc “chỉnh đốn đảng” hơn là vì mục tiêu vì dân vì nước.
Còn đối với những người “bình thường” ở vào lứa tuổi trên, dưới 60 thì đa phần lại hay “sống bằng quá khứ hào hùng” vốn là tâm lý chung của tuổi già. Thành phần này không phải là ai cũng nhận ra đến tận cùng của sự tiêm nhiễm, lừa bịp mà suốt từ hồi còn trẻ đã bị đảng tuyên truyền cũng như tiếp tục tuyên truyền, nhất là ở những vùng nông thôn vốn ít khi có dịp tiếp cận với mạng Internet. Những ai từng sống ở miền Bắc trước 75 đều biết hay trải qua về điều này, đảng cs tuyên truyền “hay” đến mức ngay bản thân tôi, năm 1964 lúc đó mặc dù mới đang học năm thứ nhất đại học, ấy thế mà rất nhiều người trong chúng tôi đã viết đơn xung phong vào bộ đội, không khí hừng hực đến nỗi có cái cảm giác dường như là “có lỗi” nếu mình không làm đơn xung phong như mọi người. May mà hồi đó lý lịch phải khai đủ 3 đời cả bên nội lẫn bên ngoại, với thành phần “Quan lại-Địa chủ-Tư sản” cả hai bên dòng họ (đời ông-bà) cho nên tôi không “được” tham gia quân đội, nhưng đó lại là cái may vì không phải tham dự vào một cuộc chiến tranh ý thức hệ, huynh đệ tương tàn mà mãi về sau này tôi và nhiều người khác mới hiểu ra…