Dựng chiếc xe đạp vào lề đường, chị Nhân hớt hải bỏ đôi găng tay len lao động dày cộp để chạy lên vỉa hè chọn thịt. Không khỏi nhăn mặt khi nhấc từng miếng thịt lên ngửi, nhưng cuối cùng chị cũng tặc lưỡi mua 4 lạng với mức giá 10.000 đồng. Cầm túi thịt ngả màu trên tay, chị cười ngượng nghịu: “Hồi trước chưa biết chợ này, có khi cả tuần nhà mình mới dám mua ít thịt về ăn, còn lại chỉ ăn đậu với lạc. Biết là thịt ở đây không được tươi ngon, nhưng lương bọn mình thấp, tiền đâu mà ăn sang!”.
Chị Nhân cho biết, không chỉ riêng mình mà hầu hết công nhân cùng ở xóm trọ đều mua thịt giá rẻ dưới chân cầu. Sau khi mua về, để thịt bớt mùi ôi thiu, họ xát một lớp muối dày để rửa. Chị Nhân bảo, nhiều hôm thịt ôi quá, chị phải rửa thêm bằng giấm và ướp bột ngũ vị hương để rán mới “tẩy” hết được mùi...
Đây mới chính là cái sự thật phủ phàng bị che phủ sau những cái phồn vinh giả tạo trong thời Xã Hội Chủ Nghĩa.
|