Đúng là không nên đem ra lát cắt lịch sử nhai đi nhai lai vô ích khi ta còn công việc quan trọng hơn là phải chống bọn cộng sản hèn với giặc ác với dân và bọn Tàu chệt tham lam đểu giả. Nhưng nếu phải nói phớt qua giai đoạn lịch sử này, thì những lập luận như
Quote:
Originally Posted by phokhuya
chỉ cần một hành động quá khích, chỉ nghĩ đến hận thù, đến tử thủ mà quên sự tồn vong của dân tộc, quên cốt nhục đồng bào… thì sẽ thành nồi da nấu thịt, máu hàng triệu người lại tiếp tục đổ xuống, và Sài Gòn sẽ thành bình địa... Lịch sử sẽ phải ghi công cho ông Dương Văn Minh…
|
vô tình ngụy biện bào chữa cho hành vi tồi bại của một Dương Văn Minh hèn nhát phản bội VNCH, một con rối bị giật dây bởi tướng tình báo cộng sản Bắc Việt là Dương Văn Nhựt / Dương Thanh Nhựt
xem link
http://tuoitre.vn/Chinh-tri-Xa-hoi/P...-Van-Minh.html
Dương Văn Minh được ta vận động từ năm 1962, ngoài binh vận, các cánh tình báo và trí vận Sài Gòn cũng có người quan hệ. Cục Địch vận - Tổng cục Chính trị đào tạo người em ruột của Dương Văn Minh là ông Dương Thanh Nhựt (Mười Ty).
Ông Nhựt được Thường vụ Trung ương Cục, trực tiếp là Bí thư Trung ương Cục Nguyễn Văn Linh và Thường vụ Trung ương Cục Trần Nam Trung (bí danh Hai Hậu, Năm Nga) chỉ đạo tiếp cận Dương Văn Minh nhiều lần ở Sài Gòn và ở nước ngoài. Lúc đó Dương Văn Minh tỏ ra có cảm tình với cách mạng (tuy chưa hoàn toàn nhất trí với ta). Thời kỳ chuẩn bị đảo chính Diệm - Nhu ngày 1-11-1963, Dương Văn Minh đã nói với ông Nhựt nếu không thành công thì hoặc là tạm lánh ra nước ngoài, hoặc chạy ra vùng giải phóng.
Sau đảo chính Diệm - Nhu, khi nắm quyền quốc trưởng, Dương Văn Minh ngỏ ý muốn thương lượng theo lời kêu gọi của Mặt trận Dân tộc giải phóng để đi đến tuyển cử tự do, thành lập một chính phủ trung lập ở miền Nam Việt Nam. Vì vậy, Dương Văn Minh đã bị Mỹ gạt bỏ. Trước tình hình đó, Trung ương Cục nhận định Dương Văn Minh đối với Mỹ vẫn là “con bài cuối cùng” mà Mỹ sẽ phải cần đến, chỉ đạo tiếp tục giữ mối liên lạc vận động Dương Văn Minh.