View Single Post
Old 08-12-2012   #2
vuitoichat
R11 Tuyệt Thế Thiên Hạ
 
Join Date: Jan 2008
Posts: 148,147
Thanks: 11
Thanked 14,055 Times in 11,218 Posts
Mentioned: 3 Post(s)
Tagged: 1 Thread(s)
Quoted: 44 Post(s)
Rep Power: 184
vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10
vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10
Default

6* Sự vô cảm của người Việt Nam hiện nay

Bất cứ sự đấu tranh cách mạng nào cũng cần lực lượng chủ yếu là sức mạnh của quần chúng, nhân dân, nhưng hiện nay, người Việt trong nước đã trở thành vô cảm, thờ ơ với vận mạng của dân tộc.

6.1. Sự vô cảm

Bắt nguồn từ sự chia rẻ dân tộc, tạo ra những tầng lớp trong dân tộc thù hận nhau tiêu diệt nhau gọi là “đấu tranh giai cấp” của CNCS, con người của chế độ đã biến thành vô cảm. Vô cảm là mất tình người, không còn lòng trắc ẩn, dửng dưng, thờ ơ lãnh đạm trước sự đau khổ của đồng bào, đồng loại.

Từ tai nạn giao thông giết chết hàng chục ngàn người mỗi năm, nạn ô nhiễm môi trường, thực phẩm mất vệ sinh, pha trộn hoá chất độc hại giết người, làm cho một số lượng rất lớn đồng bào của mình phải bỏ mạng dưới tay của mình, thế mà những người trực tiếp hoặc gián tiếp giết người đó vẫn trơ trơ, vô tình, vô cảm, lương tâm không còn răng răng để cắn rứt.

Nữ đạo diễn Song Chi nêu nhận xét: “Trước những tệ tham nhũng, mọi thứ phi lý, tồi tệ đang xảy ra hàng giờ, hàng ngày, năm nầy qua tháng nọ, mà người dân vẫn vô cảm”.

Sức chịu đựng của người dân ngày càng cao, trở nên mất tính người, vô cảm mà chấp nhận sống quen với những tồi tệ đó. Tâm lý, tinh thần dân tộc bị đóng băng. Hết thuốc chữa.

Cô Tạ Phong Tần có lần phát biểu: “Trước sự nổi dậy của mùa xuân Á Rập, người dân trong nước im ẳng, an phận thủ thường, có thể nói chưa động tới quyền lợi của mình thì vô cảm, vì thế, VN chưa có phong trào rầm rộ như ở Trung Đông”.

Blogger Mẹ Nấm, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh từ trong nước viết: “VN có thấy nóng gì đâu? Trước diễn biến ở Tunisia, Ai Cập, Libya… ở thời đại nầy, người ta chỉ lo cơm áo gạo tiền mà thôi”.

Một nhân chứng kể lại sự vô cảm của người Việt trong nước ngày nay: “Một bà già bị xe cán, nằm ôm cái chân gãy rên rỉ, nhiều người vây quanh muốn can thiệp để đưa bà vào bịnh viện. Người lái xe quát: “ĐM. Có biết ông là ai không? Thế rồi mọi người nín khe, bỏ mặc bà cụ rên rỉ.” Người kể chuyện kết luận: “Chưa chắc gì gã lái xe là một ông bự hay con cháu của một cán bộ lớn nào đó”.

Người VN ngày càng trở nên vô cảm, cũng giống như người Tàu bên Trung Cộng, trong vụ em bé bị xe cán 2 lần. Ngày 13-10-2011, em bé Duyệt Duyệt (Yue Yue), 2 tuổi bị xe cán 2 lần tại Phật Sơn tỉnh Quảng Đông. Trong 7 phút ngắn ngủi, đã có 18 người đi qua, người đi bộ bước qua em bé, rồi xe đạp, xe gắn máy, xe hơi, mà không ai có một chút động lòng dừng bước giúp đở em bé nằm trên vũng máu. Cho đến khi, người phụ nữ nhặt rác tên Trần Hiền Muội (Chen Xianmei), 57 tuổi, cứu em bé và em được đưa vào bịnh viện. Một tuần lễ sau đó, em bé chết vì vết thương quá nặng, xe cán 2 lần.

Lại chuyện vô cảm thứ hai.

Ngày 25-10-2011, tức 12 ngày sau vụ em bé Duyệt Duyệt bị xe cán 2 lần, đến phiên em bé Xiong Maoke, 5 tuổi, cũng bị xe cán 2 lần trên đường đi học, tại Lộ Châu, tỉnh Tứ Xuyên. Nhân chứng kể lại: “Tôi nhìn thấy tài xế Ao Yong đâm vào em bé, rồi lùi xe lại một chút, thân xác em bé cuốn vào bánh xe, rồi tài xế cho xe tiến tới một lần nữa, cán em bé lần thứ hai. Thật là khủng khiếp và dã man”. Tài xế cho xe cán thêm một lần nữa để biết chắc chắn rằng em bé chết hẳn vì không muốn bị rắc rối về việc phải trả tiền bịnh viện phí.

Người VN dưới chế độ CS ngày nay cũng vô cảm và tàn nhẩn không kém gì dân Trung Cộng.

Nhà phê bình văn học Nguyễn Hưng Quốc ghi lại như sau: “Mới đây, ngày 7-10-2011, một chiếc xe điên do một bác sĩ lái, tong chết người, khiến 2 người chết và 27 người bị thương. Nhiều người không những không cứu mà còn xông vào hôi của, cướp ví tiền, lột nữ trang của nạn nhân. Có nạn nhân chết mà mãi đến 3 ngày sau gia đình mới hay biết. Lý do: Toàn bộ túi xách gồm tiền bạc, giấy tờ tùy thân đã bị cướp mất, nên bịnh viện không có địa chỉ và tên họ để báo tin.”

Linh mục Xavie Nguyễn Văn Thuận thuật lại, một chiếc xe tải chở đầy hàng hoá bị lật. Một số người đã không giúp đở nạn nhân mà còn hôi của. Họ kéo nhau cả đoàn đến làm công việc bốc giở, chẳng mấy chốc họ biến mất để lại chiếc xe trống không với những nạn nhân mình đầy thương tích.

6.2. Vượt qua nổi sợ hãi

Lãnh tụ dân chủ Miến Điện, bà Aung San Suu Kyi phát biểu trước cử toạ người Mỹ tại đại học Michigan: “Vượt qua nổi sợ hãi là chìa khoá mở ra các quyền tự do khác”.

Sự sợ hãi làm tê liệt dân chúng khiến người ta câm nín và thụ động. Đúng là sự sợ hãi của người VN hiện nay còn rất lớn, tuy nhiên cũng có những phát triển về lòng can đãm và dũng khí, ngày càng thêm có nhiều người yêu nước thương nòi như những luật sư: Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài, Lê Trần Luật, Lê Quốc Quân, Cù Huy Hà Vũ, Lê Công Định, Bùi Kim Thành, BS Nguyễn Hồng Sơn, Nguyễn Đan Quế, kỹ sư Đỗ Nam Hải, những Tạ Phong Tần, Nguyễn Văn Hải (Blogger Điếu Cày), Phan Thanh Nghiên, Trần Khải Thanh Thủy, Nguyễn Tiến Trung, ký giả Trương Minh Đức, LS Nguyễn Bắc Truyền, Lê Nguyên Sang, Bùi Thị Minh Hằng, và mới đây nổi bật sự kiên cường của Huỳnh Thục Vy… (Lư Thị Thu Duyên đến Mỹ tỵ nạn tháng 12 năm 2009. LS Bùi Kim Thành đến Mỹ tỵ nạn 21-7-2008 * Trần Khải Thanh Thủy đến Mỹ ngày 24-6-2011)

Con số nầy so với 83 triệu người Việt chân chính thì không đáng kể, hơn nữa, đa số những người yêu nước kiên cường bất khuất trước bạo lực nầy đang bị bỏ tù hoặc bị quản thúc tai gia.

7* Chế độ Cộng Sản chỉ có thể bị thay thế chớ không thể cải tổ (Boris Yeltsin)

Thời gian gần đây, trước đe dọa bị sụp đổ do tham nhũng, bất xứng, hèn nhát trước kẻ thù, nội bộ tranh giành quyền lực, không còn niềm tin của nhân dân, nên đảng thực hiện những cải tổ như sửa đổi Hiến pháp, chỉnh đốn lại đảng.

Ông trùm Cộng Sản Boris Yeltsin đưa ra một chân lý: “Chế độ CS chỉ có thể bị thay thế chớ không thể cải tổ”. Do đó, nhân dân đừng tin những gì CS nói.

Nhà phê bình văn học Nguyễn Hưng Quốc nói rất chí lý: “Cộng Sản sinh ra từ cái nghèo đói và ngu dốt, lớn lên bằng sự dối trá và bạo lực, và chết đi trong sự khinh bỉ và nguyền rủa của cả nhân loại”.

Nhà văn CS và là Đại biểu QH, Nguyễn Khải viết: “Người CS nói dối lem lém, nói dối lì lợm, nói dối không biết mắc cở miệng, sợi dây thần kinh ngượng bị đứt. Người dân vì muốn sống còn, cũng đành phải dối trá theo. Họ thuộc lòng bài bản như cháo, và xử dụng thường xuyên nên đã trở thành cái tật, vì thế khi mở miệng ra là phải nói láo”. Thực trạng một nước VN như thế đó.

8* Kết

Thực tế đau buồn của VN là như thế, cho nên, việc vận động quần chúng là vai trò vô cùng quan trọng trong việc đấu tranh cho dân chủ, tự do, nhân quyền cho VN.

Con đường nào cho Việt Nam? Bất cứ con đường nào cũng phải có yếu tố quan trọng nhất và quyết định, đó là sức mạnh của quần chúng, nhân dân. Sức mạnh phát xuất từ sự biết nổi giận, có khả năng vượt qua sự sợ hãi và thoát khỏi vô cảm. Những yêu cầu nầy hiện nay đốt đuốc đi tìm không thấy được.

Vì vậy, một nước VN mới, theo ước mơ của BS Nguyễn Đan Quế, một nước VN tự do dân chủ, nhân quyền và tiến bộ, vẫn còn nằm ngoài đường chân trời, nếu ở trong đường chân trời thì có thể trông thấy mặc dù rất xa, trái lại, thì mịt mù.

Chỉ còn chờ một phép mầu nào đó thôi.

Trúc Giang
Nguồn : hennhausaigon2015
Minnesota ngày 11-8-2012
vuitoichat_is_offline  
Quay về trang chủ Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
 
Page generated in 0.10093 seconds with 10 queries