Tạm gát qua bên vai tṛ then chốt của các tướng lănh Trung Quốc trong trận Điện Biên Phủ và mục đích cuối cùng của đảng Cộng Sản, máu xương của hàng triệu người Việt Nam đổ xuống không chỉ ở ḷng chảo Điện Biên Phủ mà trong suốt gần một thế kỷ Pháp thuộc, phát xuất từ ḷng yêu nước. Không ai chối căi hay phủ nhận điều này. Như tôi đă viết nhiều lần trước đây, t́nh yêu dành cho quê hương của họ là một t́nh yêu thuần khiết và trong sáng. Họ ngă xuống cho thanh b́nh sớm được văn hồi trên quê hương khổ đau và bất hạnh Việt Nam. Họ là những công nhân đôi tay c̣n dính dầu máy, là những nông dân từ bỏ ruộng vườn, ra đi theo tiếng gọi của núi sông vang vọng từ Mê Linh, Lam Sơn, Bạch Đằng, từ bốn ngàn năm lịch sử.
Những người Việt Nam đó đă chết chỉ v́ một mục đích duy nhất cho con cháu họ được sống trong thanh b́nh, tự do, độc lập chứ không phải sống trong xiềng xích độc tài nô lệ, và quan trọng nhất, họ không chết v́ lá cờ của đảng Cộng Sản Việt Nam.
Tôi thật sự tin, trong một nước Việt Nam tự do dân chủ, sự hy sinh của đồng bào trong suốt gần một trăm năm dưới ách thực dân, dù chết ở đâu và chết như thế nào, chẳng những không bị lăng quên mà c̣n được vinh danh xứng đáng. Giống như trong các tổ chức khác, trong hàng ngũ đảng Cộng Sản có nhiều người yêu nước nhưng bản thân đảng Cộng Sản như một tổ chức chính trị chưa bao giờ là một đảng yêu nước. Dùng lá cờ của chế độ Cộng Sản độc tài để vinh danh những người đă chết v́ nguyện vọng độc lập tự do cho dân tộc là một h́nh thức phỉ báng họ.
Lư do thứ ba, lá cờ nền đỏ sao vàng phải được gọi là cờ tổ quốc v́ đă thắm máu của nhiều người Việt Nam yêu nước trong cuộc chiến “chống Mỹ xâm lược anh hùng” và cuối cùng đă cắm lên “trên đỉnh cao nhất của dinh Độc lập Sài G̣n”.
Sau 37 năm với hàng ngàn tài liệu được công bố, hàng trăm tác phẩm được viết ra, đă chứng minh một cách tận tường và chi tiết lịch sử h́nh thành và mục tiêu của đảng CSVN từ 1930 cho đến nay. Hàng hàng lớp lớp thanh niên Việt Nam bị xua vào cuộc chiến gọi là “chống Mỹ cứu nước” chỉ để thỏa măn tham vọng Cộng Sản hóa toàn cơi Việt Nam, và ngoài ra, để làm những tên lính đánh thuê trung thành cho Liên Xô và Trung Quốc.
Trong các thập niên 1930, 1940, một mặt hô hào đoàn kết nhưng mặt khác Đảng thẳng tay tận diệt mọi thành phần yêu nước, từ các chính khách, lănh tụ đảng phái tên tuổi như Nguyễn Thế Nghiệp, Nguyễn Ngọc Sơn bị cắt cổ ở miền bắc, Phạm Quỳnh, Ngô Đ́nh Khôi bị giết ở miền trung, Phan Văn Hùm, Bùi Quang Chiêu, Hồ Văn Ngà, Hồ Vĩnh Kư bị giết ở miền Nam, cho đến các bậc lănh đạo của hai tôn giáo được khai sinh ngay trong ḷng dân tộc là Cao Đài, Phật Giáo Ḥa Hảo, chỉ v́ họ có quan điểm đấu tranh chống Pháp khác với mục tiêu xích hóa Việt Nam của đảng Cộng Sản. Không khác ǵ các chế độ phong kiến bất nhân, chẳng những cá nhân họ bị giết mà con cái họ dù c̣n trong tuổi vị thành niên cũng không được tha như trường hợp năm người con của nhà cách mạng Bùi Quang Chiêu.
Hôm nay, Liên Xô đă sụp đổ nhưng mối họa Trung Quốc do đảng CSVN rước về chẳng những chưa chịu ra đi mà đang tiếp tục gậm nhấm từng phần lănh thổ Việt Nam, tàn sát và đe dọa đời sống của ngư dân vô tội. Trung Quốc là lư do chính để Việt Nam từ một quốc gia bán đảo ph́ nhiêu nh́n ra biển Đông bao la bát ngát trở thành là một nước nghèo nàn, chậm tiến, bị cô lập trong một vũng ao tù nước đọng không lối thoát ra đại dương.
Tại sao Trung Quốc yểm trợ CSVN trước 1975 và đánh Việt Nam sau 1975?
Đảng Cộng Sản Trung Quốc được xem là cha mẹ đỡ đầu, dành từng hạt gạo để nuôi dưỡng đảng CSVN ngay cả trong lúc hàng triệu dân Trung Quốc chết đầy đường, không phải v́ một nước “cộng sản anh em”, không phải v́ “chủ nghĩa quốc tế vô sản”, không phải v́ t́nh cảm “sắn liền sắn khoai liền khoai” (nhái theo âm Quan Thoại bài hát
T́nh Hữu Nghị Việt Nam - Trung Hoa của Đỗ Nhuận) đậm đà t́nh nghĩa, nhưng chỉ v́ Việt Nam là một sân sau, một vùng độn, một ṿng đai, một lănh thổ nối dài của Trung Quốc.
Cựu Ngoại trưởng Mỹ Henry Kissinger, trong tác phẩm mới nhất
Về Trung Quốc (On China) vừa xuất bản, đă trích lại một đoạn đối thoại giữa Phạm Văn Đồng và Chu Ân Lai trong cuộc viếng thăm Trung Quốc của họ Phạm vào năm 1968. Chu Ân Lai:
“Trong một thời gian dài, Trung Quốc bị Mỹ bao vây. Bây giờ Liên Xô bao vây Trung Quốc, ngoại trừ phần Việt Nam”. Phạm Văn Đồng nhiệt t́nh đáp đúng ngay ư chủ:
“Chúng tôi càng quyết tâm để đánh bại đế quốc Mỹ bất cứ nơi nào trên lănh thổ Việt Nam”. Chu Ân Lai:
“Đó chính là lư do chúng tôi ủng hộ các đồng chí”. Phạm Văn Đồng phấn khởi:
“Chiến thắng của chúng tôi sẽ có ảnh hưởng tích cực tại châu Á, sẽ đem lại những thành quả chưa từng thấy”. Chu Ân Lai đồng ư:
“Các đồng chí nên nghĩ như thế ”.
Một lá cờ tắm máu bao thế hệ thanh niên Việt Nam đă chết chỉ v́ phải đem thân làm tôi mọi, làm phên dậu châu Á cho chủ nghĩa bành trướng Trung Quốc xứng đáng được gọi là cờ tổ quốc?
Khi sân sau Việt Nam rơi vào quỹ đạo Liên Xô, nỗi sợ hăi bị bao vây như Chu Ân Lai chia sẻ với Phạm Văn Đồng quay về ám ảnh giới lănh đạo CS Trung Quốc và Đặng Tiểu B́nh đă quyết định chặt đứt ṿng xích bằng cách dạy cho đàn em phản trắc CSVN “một bài học”.
Cuối 1978 đến đầu 1979, Đặng Tiểu B́nh thực hiện chuyến đi nước ngoài dài nhất trong cuộc đời y, từ các cường quốc cựu thù Anh, Mỹ, Nhật, cho đến các nước nhỏ hay đang phát triển như Thái Lan, Mă Lai, Singapore và cả Nepal, Miến Điện chỉ với mục đích cô lập “Cu Ba phương Đông”. Họ Đặng đă lấy được ḷng nguyên thủ các quốc gia y thăm viếng. ASEAN lên án Việt Nam xâm lăng Kampuchea. Nhật Bản lên án Việt Nam. Tổng thống Carter đồng ư cung cấp tin tức t́nh báo các hoạt động của 50 sư đoàn Liên Xô trong vùng biên giới phía bắc Trung Hoa. Chưa đầy hai tuần sau khi từ Mỹ về, họ Đặng xua quân đánh Việt Nam. Thân xác của hàng vạn tuổi trẻ Việt Nam ngă xuống dọc biên giới Việt Trung chỉ v́ nợ máu xương giữa hai đảng Cộng Sản.
Từ đó đến nay, khi đánh khi đàm, khi vuốt ve khi đe dọa nhưng các mục tiêu của chủ nghĩa bành trướng Trung Quốc đối với Việt Nam vẫn không thay đổi. Trung Quốc muốn Việt Nam hoàn toàn lệ thuộc vào Trung Quốc về chế độ chính trị, là một phần không thể tách rời trong toàn bộ chiến lược an ninh châu Á của Trung Quốc và độc chiếm toàn bộ các quyền lợi kinh tế vùng biển Đông bao gồm cả các vùng biển đảo Hoàng Sa, Trường Sa đang tranh chấp. Những diễn biến chính trị kể từ sau lễ kư kết công hàm Thành Đô 1990 đến nay cho thấy, lănh đạo Cộng Sản Trung Quốc đă nắm giữ cả phần xác lẫn phần hồn của giới lănh đạo CSVN.
Một lá cờ được làm mục tiêu tác xạ của hải quân Trung Quốc trên biển Đông, đại diện cho một đảng chỉ biết khúm núm trước kẻ thù nhưng vô cùng tàn ác với đồng bào cùng máu mủ xứng đáng được gọi là cờ tổ quốc?
Không phải ngày nay Trung Quốc mới là một nước lớn mà đă lớn trong thời Nam Hán hơn một ngàn năm trước và không phải nước sông Hồng Việt Nam mới đỏ hôm nay mà đă đỏ từ máu của quân xâm lược khi Ngô Quyền đóng cọc trong ḷng sông hơn một ngàn năm trước. Lịch sử đă chứng minh, Trung Quốc giàu mạnh nhưng không phải là một quốc gia đáng sợ. Nỗi sợ hăi lớn nhất của người Việt Nam là sợ chính ḿnh không đủ can đảm vượt qua quá khứ bản thân, không đủ can đảm thừa nhận sự thật và sống v́ sự thật.
Tôi biết, nhiều chú bác anh chị, nhất là từ miền bắc sống sót sau cuộc chiến Việt Nam, có thân nhân, đồng đội chết dưới lá cờ đỏ sao vàng. Thân xác họ được gói trong lá cờ đó và hôm nay trên mộ họ vẫn c̣n cắm lá cờ đó. Tuy biết cái sai của chế độ nhưng không phải dễ dàng dứt đi được v́ không ai nhẫn tâm chặt đứt cánh tay ḿnh, cắt bỏ đi một phần xương thịt của chính ḿnh. Một chiếc áo cũ ném đi ḷng c̣n vương vấn đừng nói chi một người thân, đồng đội, anh em, một phần đời trai trẻ. Không, tôi không nghĩ các chú bác anh chị nên quên quá khứ hay giết chết đi kỷ niệm. Đúng ra, không ai có thể hay có quyền ra lịnh đó. Vượt qua không có nghĩa là quên đi nhưng biết đặt kỷ niệm, đặt quá khứ vào đúng chỗ trong một ngăn tủ riêng tư và đóng góp phần đời c̣n lại cho một tương lai tốt đẹp chung của con cháu ḿnh, đất nước ḿnh. Con người có tuổi thơ, tuổi trẻ, tuổi về chiều nhưng dân tộc th́ không. Dân tộc Việt Nam bốn ngàn năm nhưng vẫn c̣n rất trẻ. Và một ngày, các chú bác anh chị sẽ thấy ḿnh, giống như dân tộc, trẻ lại v́ khát vọng hồn nhiên của thuở tuổi hai mươi đang chảy cùng đất nước trong giai đoạn phục hưng đầy sức sống.
Lịch sử nhân loại cho thấy, không một chế độ độc tài nào tồn tại vĩnh viễn. Một ngày, dân tộc Việt Nam sẽ có một lá cờ tổ quốc, biểu tượng của ư chí vươn lên, tinh thần độc lập, khát vọng tự do đă được hun đúc, trui rèn trong lửa đỏ, vượt qua bao khốn khó gian lao trong suốt chiều dài lịch sử. Để sớm có ngày đó, người Việt Nam, trong cũng như ngoài nước, phải dứt khoát chọn lựa một con đường, một lối thoát cho chính ḿnh và cho dân tộc ḿnh. Không thể phó thác sinh mạng chín chục triệu người và tương lai gịng giống Việt cho thiểu số ăn trên ngồi trước, nắm giữ quyền lực theo kiểu cha truyền con nối và cong lưng làm tôi mọi ngoại bang. Và lối thoát duy nhất, chọn lựa duy nhất của thời đại là dân chủ.
Trần Trung Đạo