View Single Post
Old 03-25-2012   #4
johnnydan9
R10 Vô Địch Thiên Hạ
 
johnnydan9's Avatar
 
Join Date: Nov 2007
Location: LCN
Posts: 55,869
Thanks: 40
Thanked 564 Times in 514 Posts
Mentioned: 2 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 1 Post(s)
Rep Power: 74
johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7
johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7
Default

Mất cắp sự công bằng: Công bằng không có nghĩa là cào bằng, nó chỉ mang tính tương đối. Nhưng chưa bao giờ nó lại thể hiện việc bị mất cắp rơ rệt như hiện nay. Câu nói “con vua th́ lại làm vua” chẳng có sai. Nếu là con cái một quan chức cấp huyện trở lên đến trung ương, hay từ cỡ giám đốc chẳng hạn, th́ chắc chắn người đó sẽ có cơ hội vào học tại các trường có đầu ra “ngon ăn”, tức là dễ kiếm việc làm, lương cao, có việc ở thành thị. Cao hơn th́ sẽ được đi du học nước ngoài bằng tiền tham nhũng, hoặc bằng tiền học phí công khai do nhà nước chi trả. Chưa bao giờ lũ con ông cháu cha lại ngông nghênh hợm hĩnh, cao ngạo và trác táng như hiện nay. Người ngay thẳng, chống tiêu cực, th́ bị trù dập trả thù dă man và hèn hạ. Hệ thống công quyền đang tự tạo ra những mối quan hệ giữa các cá nhân nắm quyền ở mọi cấp, bằng một sợi dây xích nhằng nhịt, kết nối bởi tiền – Quyền, giống như một băng đảng xă hội đen. Một sự đảo lộn trật tự đến chóng mặt, quay cuồng…
Mất cắp quyền sống: Một con người sẽ chỉ là một con vật nửa người khi bị tước quyền sống, quyền tự do. Bởi vậy nhân loại mới đặt vấn đề Nhân quyền lên hàng đầu trong các quyền sống của con người. Nhưng ngày nay chuyện đó là chuyện xa sỉ ở Việt Nam. Anh muốn chỉ trích ai cũng được, lên án ai cũng được, nhưng trừ chính quyền ra. Nếu vi phạm điều này th́ ngay lập tức có “hai chiếc C̣ng”, đó là điều 88 Bộ luật h́nh sự sẽ “bập” vào tay anh. Anh có đất đai, nhà cửa nhưng không được trao đổi, mua bán v́ rơi vào một dự án treo. Anh có nhà nhưng không được sửa chữa v́ đây là phố cổ, làm ǵ cũng phải cần được nhà nước cho phép vv và vv… Tóm lại con người của anh chỉ thuộc về anh một phần, c̣n lại th́ thuộc quyền của Đảng, của nhà nước, anh có quyền sở hữu thân thể nhưng không có quyền sở hữu hành vi chính đáng của ḿnh…
Mất cắp ḷng tin: Hệ lụy và là kết quả của mọi sự mất cắp, đó là mất ḷng tin. Ḷng tin là cái mà người ta thường phải mất rất nhiều thời gian để xây dựng nên, nhưng nó lại rất dễ bị mất đi, v́ chỉ cần “một sự bất tín” là “vạn sự bất tin” ngay. Trước đây người dân tin vào Đảng, vào bác Hồ, v́ được nghe tuyên truyền là “Bác và Đảng sống cho dân cho nước”. Nhưng rút cục, bác Hồ cũng là người dối trá, tự viết sách ca ngượi bản thân ḿnh (Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ chủ tịch – Trần Dân Tiên), bác cũng có vợ, thậm chí c̣n có tới hai, ba vợ (Tăng Tuyết Minh, Nông Thị Xuân…). Mà trái khoáy ở chỗ: Vợ Bác cũng không nhận, con Bác cũng chẳng dám công khai.
Đối với ĐCSVN th́ ngày nay các “quan” Đảng từ cấp xă phường đến trung ương, họ đều là những người giàu có hơn hẳn người dân lao động. Một bộ phận lớn cán bộ nhà nước đă trở thành các đại gia, triệu phú, tỉ phú tiền Dollars Mỹ, nhờ vào tham nhũng, cướp bóc, ḅn rút của dân, của quốc gia, bằng đủ mọi h́nh thức. Người dân mạnh ai nấy sống cho riêng ḿnh, xă hội đă phân hóa rơ ràng tầng lớp bị trị và kẻ thống trị. Nhà nước sợ nhân dân nổi loạn chống chính quyền, nhân dân sợ nhà nước lừa dối, đàn áp. Vậy c̣n ai tin ai?
Lư do thứ 11: Hiện nay ĐCSVN đă mất thực quyền lănh đạo đất nước. Họ chỉ c̣n là một dạng “ốc mượn hồn”.
Trước những năm 1990 ĐCSVN lănh đạo trực tiếp về mọi mặt của nhà nước, bao trùm lên cả Hành pháp, Tư pháp và Lập pháp. Tuy nhiên, điểm lại lịch sử, có thể rút ra nhận xét: Trong chiến tranh, trên vị trí cao nhất của chính trường, quyền lực tối cao của ĐCSVN đă làm tốt vai tṛ của nó trong thời chiến, bởi v́ chiến tranh đ̣i hỏi sự tập trung quyền lực như thế mới có thể thành công. Chính sự tập trung quyền lực ấy là ch́a khóa của sự thắng lợi, cho dù cái gọi là “thắng lợi” đó cũng chẳng để làm ǵ, và nó không có ǵ là vẻ vang khi họ “chiến thắng” chính đồng bào của ḿnh!
Ốc Mượn Hồn đẹp thế, nhưng thực ra con ốc đă chết, chỉ có cái vỏ bên ngoài, c̣n bên trong là con vật khác.

Tuy nhiên, kể từ khi cố gắng hội nhập nền kinh tế thị trường, ĐCSVN đă buộc phải trao quyền quyết đoán về kinh tế tài chính cho chính phủ. Một hiệu ứng dây chuyền đă trực tiếp tác động vào cơ chế điều hành các hoạt động kinh tài từ chính phủ đến tỉnh, huyện và xă. Trong khi trước đây, quân đội, công an, các cấp hành chính từ xă đến trung ương, vai tṛ của chính ủy hay bí thư đảng ủy là vai tṛ cao nhất. Những người đứng đầu tổ chức Đảng tại các đơn vị và địa phương có quyền quyết định hầu như tất cả, đặc biệt là thu chi tài chính.
Nhưng kể từ khoảng cuối những năm 80 đầu những năm 90 của thế kỷ trước, ĐCSVN buộc phải đẻ ra cơ chế kinh tế thị trường “theo định hướng Xă Hội Chủ Nghĩa”. Điều này lại nảy sinh nhu cầu độc lập tự quyết của khối chính quyền. Theo tác động dây chuyền, v́ vậy đă có biến đổi lớn về vai tṛ lănh đạo của khối quân sự và khối Đảng ngay cả trong các lực lượng vơ trang.
Người xưa thường nói: Mạnh v́ gạo, bạo v́ tiền. Không phải ngẫu nhiên mà quyền lực trong bất kỳ xă hội nào đều có xu hướng tập trung vào tay các nhà quản lư kinh tài. Một khi ĐCSVN không thể quyết định được việc thu chi, các khoản đầu tư đều do chính phủ nắm trọn, th́ quyền lực của họ cũng theo đó bay đi. Họ chỉ c̣n có thể sử dụng Quốc hội để quản lư. Nhưng Quốc hội vốn chỉ là cơ quan mang tính h́nh thức, nội dung vẫn do các cán bộ nhà nước từ cao đến thấp tham gia, cho nên Quốc hội có mà cũng như không. Như vậy chính cái cơ chế “định hướng” không giống ai là nguyên nhân quan trọng nhất, tước đi quyền lănh đạo của ĐCSVN.
Một hiện tượng tâm lư đă ngấm ngầm diễn ra nhiều năm qua, đó là những người có thực tài, và có con mắt thực dụng, đă sử dụng chiếc áo đảng viên chỉ là thứ bề ngoài cho có đủ lệ bộ. Họ t́m cách nắm giữ những vị trí có thực quyền quyết định về tài chính trong cơ quan, đơn vị, từ dân sự đến quân sự. Nếu thử làm những cuộc điều tra tại bất kỳ một cơ quan hay đơn vị nào, người ta cũng dễ dàng nhận thấy: Nếu được cử đi đào tạo theo ngạch Đảng th́ nhiều người không chịu đi, đương nhiên những người có năng lực yếu hơn sẽ được chọn cho có đủ số lượng. Như vậy dần dà, những người được đào tạo chuyên trách Đảng đă bổ xung cho đội ngũ đó nhiều những cá nhân yếu kém.
Người ta cứ ngỡ nằm mơ, khi thấy những chính khách cỡ ủy viên trung ương ĐCSVN như ông Nguyễn Văn Thành – bí thư thành ủy Hải Pḥng – nói câu “Gu gờ chấm Tiên Lăng” trước ống kính báo chí và trước cử tọa hơn 500 người. Nhưng đó là sự thật về tŕnh độ và “tầm” của cán bộ đảng chuyên trách thời nay. Họ được đào tạo từ phong trào Đoàn thanh niên, hoặc do sự đùn đẩy của tổ chức (cho nghỉ việc th́ không nỡ nhưng giao việc th́ lại không làm được) mà lên nắm những vị trí như vậy. Cho nên họ ngày một trở nên thụ động đến ngu dốt. Thử hỏi hiện nay một cán bộ chuyên trách Đảng làm việc bao nhiêu giờ một ngày? Tại cơ quan họ làm những ǵ, nếu không phải là đọc báo, xem ti vi và uống trà giết thời gian?
Trong cơ cấu chính trị hiện nay ở tầm quốc gia, người ta thấy ngay vai tṛ của thủ tướng hoàn toàn khuynh loát vị trí tổng bí thư. Đơn giản v́ thủ tướng đang nắm quyền sinh quyền sát về kinh tế. Thủ tướng có quyền băi nhiệm bổ nhiệm từ cấp lănh đạo các bộ, đến các tỉnh, có quyền phong hàm tướng tá cho các cá nhân trong lực lượng vơ trang (việc thông qua quốc hội chỉ là h́nh thức, v́ 100% đề xuất của thủ tướng về nhân sự đều “được” quốc hội chấp nhận). V́ vậy quyền lực cao nhất vô t́nh đă rơi ra ngoài tầm với của ĐCSVN. Người ta cũng có thể thấy quyền bất khả xâm phạm của thủ tướng trong vụ tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ kiện thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Đồng thời người ta cũng thấy ông Dũng đă vượt quyền Quốc hội trong việc kư kết dự án khai thác Bauxite chỉ bằng thủ thuật lách luật đơn giản là xé nhỏ dự án để mức thẩm quyền kư duyệt không vượt quá 35 ngàn tỉ đồng cho mỗi dự án.
Mấu chốt vấn đề đă rơ, hiện nay vị trí lănh đạo của ĐCSVN chỉ c̣n là h́nh thức, giống như con ốc mượn hồn mà thôi. Họ đă tự đánh mất thực quyền bởi tổ chức Đảng đă dung nạp quá nhiều những con người bất tài như Đỗ Mười, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Văn Thành. Đó là đơn cử ở cấp trung ương, c̣n ở cấp xă, cấp huyện và cấp tỉnh, chắc chắn sự yếu kém c̣n kinh khủng hơn nữa. Nhưng họ vẫn tồn tại v́ hư danh và chỉ là b́nh phong cho những kẻ có thực quyền.
Kết luận: Chỉ có duy nhất một con đường – loại bỏ ĐCSVN ra khỏi đời sống chính trị xă hội.

Giải thể ĐCSVN – nói một cách h́nh tượng sát thực hơn là “giải tán ĐCSVN”- là mục tiêu rơ ràng và mang tính sống c̣n đối với toàn thể gần 90 triệu người Việt trong và ngoài nước. Đây chính là nút thắt của sợi dây oan khiên, bất công, đă trói buộc người dân Việt Nam gần 70 năm qua. Nhiều người cho rằng ĐCSVN chính là cú lừa chính trị lớn nhất trong lịch sử dân tộc, điều đó quả không sai. Nhân dân Việt Nam ngàn năm văn hiến, dũng cảm, anh hùng, bỗng tự trói tay, nhắm mắt, lầm lũi bước theo ĐCSVN một cách mù quáng và hoàn toàn vô thức bởi “mâm cỗ” tự do trên giấy mà ĐCSVN đă vẽ ra…
Nhưng v́ cơ cấu “Đảng lănh đạo” quái dị, cho nên ĐCSVN gắn liền với cơ chế quản lư nhà nước. Chính v́ lư do này nên việc giải tán ĐCSVN chỉ có hai con đường: Hạ bệ bằng con đường nghị viện, thông qua tổng tuyển cử đa đảng, hoặc là bằng một cuộc cách mạng lật đổ. Nhưng cho dù bằng cách nào đi nữa th́ việc giải tán ĐCSVN là điều cấp bách không thể chậm trễ.
Một thế mạnh về lư và pháp lư cho nhân dân Việt Nam khi họ đă quá chán ghét chế độ Cộng Sản, đó là ĐCSVN có một tử huyệt mà lâu nay những người đấu tranh chưa khai thác triệt để: Tuy ĐCSVN được hiến pháp (cũng do ĐCSVN lập ra) quy định họ “là lực lượng lănh đạo nhà nước và xă hội” (Điều 4 -HP), nhưng trong Bộ luật h́nh sự của họ lại không quy định bất cứ điều khoản nào nhằm bảo vệ ĐCSVN bằng pháp luật. Chỉ có các điều khoản bảo vệ nhà nước (gồm Lập pháp, Hành pháp và Tư pháp) mà thôi. V́ vậy đương nhiên là chống Đảng và lật đổ Đảng là không hề phạm pháp (xin xem thêm bài “Chống Đảng và lật đổ Đảng có phạm pháp hay không?“).
Qua 11 lư do và đồng thời cũng là nguyên nhân gây nên thảm trạng xă hội trải dài gần 70 năm qua, được điểm trong 11 phần trước của bài viết “Mười một lư do để thay đổi thể chế chính trị 1 đảng cầm quyền hiện nay ở Việt Nam”, mặc dù đó chưa phải là tất cả mọi lư do chủ quan và khách quan, nhưng đó cũng đồng thời chính là những nguyên nhân và thực trạng quan yếu nhất để thấy rằng: Lựa chọn hay là chết, không c̣n đường nào khác, người dân Việt Nam cần phải tiến hành một cuộc cách mạng thay đổi thể chế, thay đổi thể chế Cộng Sản lạc hậu cũ nát phản dân chủ hiện nay do ĐCSVN độc quyền lănh đạo, bằng hành động cụ thể là giải tán ĐCSVN.
Không có lư do ǵ, khi người chủ đích thực của đất nước lại đi sợ hăi một nhúm người thiểu số trong trung ương ĐCSVN. Không có lư do ǵ, nhân dân Việt Nam lại măi chấp nhận, khi ĐCSVN thực chất chỉ là đứa con sinh sau đẻ muộn và nay hoàn toàn côi cút, của Đảng Bôn Sê Vích lạc loài tận trời Âu. Không có lư do ǵ, khi cha đẻ và là cái nôi của ĐCS – thành tŕ của cái gọi là “Chủ Nghĩa Xă Hội”- đă tan ră, đă bị người dân Liên Xô lật đổ từ lâu, th́ ĐCSVN (một thứ quái thai dị dạng theo voi hít bă mía) lại cứ măi tồn tại…
Nguyên nhân của sự cam chịu nằm ở đâu? Đó chính là sự sợ hăi. Đúng, sự sợ hăi của người dân chính là một trong những lư do để ĐCSVN tồn tại đến tận ngày hôm nay. Mặc dù ĐCSVN chỉ c̣n là một dạng ốc mượn hồn, nhưng những kẻ có thực quyền trong trung ương ĐCSVN lại đang sử dụng tấm b́nh phong ấy làm lá chắn an toàn bảo vệ cho chiếc ghế quyền lực, ḥng vơ vét thật nhiều của cải làm giàu cho riêng ḿnh. Những kẻ đó đang nắm sức mạnh tuyệt đối về vũ lực là quân đội và công an. Không những thế, hệ thống tư pháp bù nh́n – công cụ đàn áp núp danh pháp lư – cũng đang thuộc quyền kiểm soát của họ.
Đến giờ phút này ĐCSVN đă lộ rơ là một tổ chức chính trị lạc loài, bịp bơm, bán nước, dối trá, tham nhũng, tàn bạo và phản dân chủ. Họ không có cách ǵ để che đậy bản chất xấu xa nữa, và có thể họ cũng chẳng thèm quan tâm đến danh dự (v́ họ làm ǵ có danh dự). Ngày nay ĐCSVN hiện nguyên h́nh là một tổ chức cầm quyền kiểu Phong kiến: Gia đ́nh trị, dùng bạo lực trấn áp, biến người dân thành con sâu cái kiến, thành công cụ sai khiến trong tay họ. Nhưng lịch sử đă chứng minh: Hàng loạt những triều đại Phong kiến tàn bạo, sẵn sàng tru di tam tộc, cửu tộc những người chống đối, rốt cuộc cũng vẫn bị lật đổ.
Trong những thời khắc nhạy cảm như hiện nay, đôi khi “khai hỏa” cho sự sụp đổ của “triều đại” do ĐCSVN cầm quyền lại chính là người Cộng Sản, là các đảng viên ĐCSVN. Họ có thể lật đổ nhau v́ nhiều lư do, và có thể bằng nhiều con đường. Đó chính là những yếu tố nội bộ bất ngờ từng xảy ra hết sức chóng vánh trong nhiều triều đại Phong kiến. Điều ǵ đă làm nên những cuộc lật đổ đó trong lịch sử? Rất dễ hiểu, đó chính là tham vọng quyền lực và ma lực của đồng tiền.
Thời xưa toàn bộ nhà nước bị thâu tóm trong một ḍng họ, một huyết thống, mà đă như vậy. Ngày nay dù cố gắng đến mấy th́ các quan ĐCSVN cũng không thể nhồi nhét hết gia đ́nh họ vào bộ máy nhà nước. Vậy th́ mối quan hệ giữa các cán bộ đảng viên ĐCSVN đương quyền chỉ là quan hệ vật chất thuần túy. Quan hệ này rất mong manh, v́ “trâu buộc” bao giờ cũng ghét “trâu ăn”. Ngay như vị trí được coi là có quyền lực khuynh loát như thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng hiện nay, cũng đang tiềm ẩn nhiều kẻ thù. Kẻ thù có thể bất ngờ lộ diện từ chính những thuộc cấp thân tín nhất của ông Dũng, v́ tham vọng quyền lực và sức hút của những món lợi khổng lồ…
Nhưng một bộ phận không nhỏ khác trong nội bộ ĐCSVN cũng có thể khơi mào cho những cuộc nổi dậy, đó chính là những đảng viên ĐCSVN lâu năm, những đảng viên trí thức bị thất sủng, không được trọng dụng, hay v́ cơ chế và sự xuống cấp của văn hóa mà vô t́nh họ bị đẩy ra bên lề cuộc sống (ví dụ các nhà văn, nhà thơ, thậm chí là cả nhà báo, nhà nghiên cứu khoa học, nhà nghiên cứu xă hội vv…). Những thành phần này mới chính là những người không biết sợ, v́ họ quá hiểu bản chất cũng như thế yếu của ĐCSVN. Thậm chí nhiều cán bộ cao cấp của ĐCSVN hiện nay đă từng là học tṛ hoặc cấp dưới của những thành phần trí thức vừa kể. Mặt khác, họ không có ǵ, hoặc rất ít những thứ để mất. Đó cũng chính là động cơ gián tiếp thôi thúc họ hành động.
Ngày cáo chung của ĐCSVN đang đến, đó là quy luật tất yếu của lịch sử: Những ǵ không phù hợp và đi ngược lai trào lưu phát triển phải bị loại bỏ!
Không có lư do ǵ để người ta cứ dài cổ nai lưng cho một lũ cường hào ác bá chễm chệ ăn trên ngồi chốc trên đầu trên cổ ḿnh!
Không có lư do ǵ để những người có học, có hiểu biết, có nhận thức và trọng danh dự, lại cho phép những tên quan lại ngu ngốc, dốt nát, điều khiển ḿnh!
Không có lư do ǵ một đất nước văn hiến ngàn năm lại để cho những kẻ ít học nhưng nhiều thủ đoạn cầm quyền!
Không có lư do ǵ mà gần 90 triệu người dân lại chịu bó tay với một nhóm đặc quyền đặc lợi trong ĐCSVN. Phải thay đổi thôi! Dẫu muộn vẫn c̣n hơn không!
Chắc chắn nhân dân Việt Nam sẽ biết chọn đúng lúc để quyết định ngày loại bỏ con ốc mượn hồn mang danh ĐCSVN ra khỏi đời sống chính trị xă hội. Không ai luyến tiếc, khi loại bỏ một cái vỏ ốc vô giá trị cả!
© Lê Nguyên Hồng
johnnydan9_is_offline  
Quay về trang chủ Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
 
Page generated in 0.09387 seconds with 10 queries