View Single Post
Old 03-20-2012   #2
johnnydan9
R10 Vô Địch Thiên Hạ
 
johnnydan9's Avatar
 
Join Date: Nov 2007
Location: LCN
Posts: 55,869
Thanks: 40
Thanked 564 Times in 514 Posts
Mentioned: 2 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 1 Post(s)
Rep Power: 74
johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7
johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7
Default

Chiều 30.7.2010, ông nông dân Nguyễn Văn Trung, 46 tuổi ở xă Tân Lập, huyện Hàm Thuận Nam, tỉnh B́nh Thuận trên đường đi làm rẫy về được mấy người quen trong quán nhậu gọi vô. Thấy ở bàn nhậu có Trương Quang Hiếu, công an xă Tân Lập, ông Trung liền hỏi việc nhờ Hiếu nhập hộ khẩu cho đứa cháu, xong việc đă đưa phong b́ cho Hiếu, nhờ Hiếu mời những người đă làm hộ khẩu cho cháu ông Trung đi nhậu nhưng sao vẫn có người trách ông Trung vô ơn? Đăng kí hộ khẩu cho dân là trách nhiệm, là công việc của công an nhận đồng lương từ tiền thuế của dân phải làm! Nhưng thói quen của quan chức nhà nước Việt Nam từ lâu nay là động chân động tay việc ǵ cho dân th́ dân đều phải có phong b́ đưa lại! Với kiêu binh công an th́ phong b́ càng phải chu đáo! Đăng kí hộ khẩu không phải việc của công an xă, kiêu binh Hiếu chỉ là trung gian. Câu hỏi của ông Trung có lẽ đă vô t́nh làm lộ ra sự ăn chặn của kẻ trung gian làm cho trung gian Hiếu nổi xung lớn tiếng mắng át lời ông Trung. Ông nông dân quá thật thà mới đem chuyện đưa phong b́ lót tay ra nói giữa đám đông! Cũng v́ thật thà ông lại tưởng kiêu binh Hiếu giận v́ cho rằng ông chưa đưa phong b́ nên ông nông dân càng cố chứng minh! Không chịu nổi, kiêu binh Hiếu liền xông đến đánh ông Trung! Sợ bữa nhậu phải gián đoạn, mọi người đều xúm lại kéo ông kiêu binh cấp xă ra!


Không được trút tức giận, kiêu binh liền bấm điện thoại gọi thêm kiêu binh và dân pḥng đến. Lực lượng dân pḥng là tổ chức vũ trang thô sơ bất hợp pháp v́ không có bộ luật nào cho phép h́nh thành tổ chức này! Biết thế nguy, ông Trung vội ra lấy xe máy định tháo lui nhưng lực lượng mới đến đă quây quanh ông nông dân thật thà, vung dùi cui vụt tới tấp! Bất ngờ bị đánh đau quá, ông Trung qú giữa đường chắp tay vái các hung thần như tế sao xin tha! Kiêu binh, công cụ của đảng và dân pḥng, tay chân của kiêu binh đều không có trái tim người, vẫn lạnh lùng đánh cho đến khi ông Trung gục xuống bất tỉnh! Đám công cụ và tay chân của công cụ lại xốc cái xác ông Trung đưa lên xe máy chạy về trụ sở xă! Thấy ông Trung bị c̣ng ở góc nhà đă tỉnh lại, Hiếu và một kiêu binh cấp xă tiếp tục vừa chửi vừa đấm đá! Máu từ miệng ông Trung ói ra sàn nhà, Hiếu tháo c̣ng cho ông Trung, bắt ông cởi áo ra lau sạch máu rồi lại c̣ng, lại đánh! Mười giờ đêm, vợ con ông Trung mới biết chuyện chạy đến trụ sở xă khóc than kêu cứu, ông Trung mới được kiêu binh Hiếu tháo c̣ng để gia đ́nh đưa ông đi bệnh viện!


Man rợ và khủng khiếp như thời lănh Chúa Trung cổ, chưa có nhà nước, chưa có luật pháp! Nếu đêm đó vợ con ông Trung không biết chuyện đến đưa ông Trung đi bệnh viện th́ sáng hôm sau tất phải đến nhận xác ông đưa về chôn và cái chết của ông Trung sẽ được giải thích là do ông có tiền sử bệnh tim, bệnh phổi hoặc sẽ được tạo dựng thành một cuộc tự sát! May mắn thoát chết, chuyện ông Trung vô cớ bị đánh tàn bạo mới được phanh phui trên báo chí! Trong sử sách Việt Nam ghi lại nhiều sự việc càn rỡ của đám kiêu binh thời Vua Lê - Chúa Trịnh cũng không có sự việc nào độc ác, man rợ như việc kiêu binh Trương Quang Hiếu đối với ông nông dân Nguyễn Văn Trung ở B́nh Thuận thời đảng trị hôm nay! Được tin cậy và dung túng, ở ông kiêu binh cấp xă Trương Quang Hiếu tích tụ đầy đủ mọi thói tật rất phổ biến của quan chức nhà nước hôm nay, nhũng nhiễu, hống hách, ức hiếp dân, say sưa ăn nhậu tối ngày!


Điều đặc biệt nghiêm trọng là tất cả những vụ kiêu binh đánh người, bắn người, bắt bớ, giam cầm dẫn đến cái chết tức tưởi với thương tích mang đầy trên thân thể người dân đều được bao che, không bị truy tố! Sự dung túng này chính là nguyên nhân h́nh thành, nuôi dưỡng, khuyến khích lực lượng công an hùng hậu của đảng trở thành đội quân kiêu binh đông đúc lộng hành gây tai họa cho dân trên khắp đất nước, dẫn đến những cái chết thê thảm của người dân trong trại giam công an cứ kéo dài cùng thể chế đảng trị! Với sự dung túng bất chấp pháp luật đó, không phải chỉ công an đảng trị mới trở thành kiêu binh mà con cái họ cũng đă trở thành đám kiêu binh tiềm năng thách thức pháp luật! Đến nay người dân vẫn c̣n nhớ cuộc đua ô tô du lịch kinh hoàng trên đường Láng – Ḥa Lạc, Hà Nội, làm chết hai nữ sinh năm trước để thấy cuộc sống này, xă hội này quá bất an với người dân v́ kiêu binh và con cái kiêu binh! Những kẻ lái ô tô du lịch Matis chạy đua trên con đường thênh thang Láng – Ḥa Lạc đều là các công tử con quan và kẻ lái chiếc xe giết chết hai nữ sinh lại là con quan trung tá kiêu binh Hà Nội! Kẻ giết người là con quan kiêu binh! Điều tra vụ án lại là kiêu binh! Pháp y cũng của cơ quan kiêu binh! Hiện trường và hồ sơ vụ án đều được thay đổi làm cho tội của kẻ giết người trở nên nhẹ hều! V́ ưu ái, nuông chiều kiêu binh và con cái kiêu binh mà chà đạp lên pháp luật, làm sai lệch công lí, dung dưỡng tội phạm th́ cuộc sống người dân c̣n vô cùng bất an, tính mạng người dân vô cùng mong manh, người dân không được pháp luật bảo vệ, trần trụi, bơ vơ trong xă hội đầy bất công và bất trắc v́ quyền đảng khuynh loát đứng trên pháp luật và kiêu binh lộng hành chà đạp pháp luật!


Một xă hội lành mạnh, tử tế, một nhà nước có luật pháp, th́ công an phải của nhà nước chứ không phải của đảng! Công an là công cụ của nhà nước để bảo vệ Hiến pháp và pháp luật, để Hiến pháp và pháp luật được thực hiện nghiêm minh trong cuộc sống! Công an là chỗ dựa của nhân dân trong cuộc đấu tranh trấn áp tội phạm xă hội, bảo đảm an ninh cho cuộc sống. Dù là đảng cầm quyền, đảng lănh đạo nhà nước th́ đảng cũng chỉ là một tổ chức chính trị xă hội như mọi tổ chức chính trị xă hội khác hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật nhà nước! Đảng có mặt trong cuộc sống và đảng lănh đạo nhà nước bằng tư tưởng, cương lĩnh, đường lối chứ không thể bằng công cụ! Khi đảng sử dụng bộ máy công cụ nhà nước: công an, ṭa án, nhà tù để trấn áp những chính kiến khác biệt với đảng là đảng đă trở thành siêu - nhà - nước - đảng đứng trên nhà - nước – dân, đưa cuộc sống vào xă hội đảng trị, phá vỡ cấu trúc ổn định và bền vững của xă hội lành mạnh, b́nh yên! Khi siêu - nhà – nước – đảng nắm công an, ṭa án, nhà tù đứng trên nhà – nước – dân th́ hiển nhiên đó là nhà nước độc tài đảng trị, không thể biện minh!


Sau nửa thế kỉ hăm hở xây dựng xă hội chủ nghĩa, Liên Xô và cả hệ thống Cộng sản Đông Âu phải cay đắng nhận ra đầy đủ những sai lầm, ảo tưởng, bế tắc của học thuyết Mác – Lê nin và chủ nghĩa xă hội! Cay đắng nhận lấy sự phá sản của học thuyết Mác – Lê nin và sự sụp đổ của chủ nghĩa xă hội! Những người Cộng sản đau đớn giă từ quyền lực và cả đau đớn nhận ra sự lầm lạc của ḿnh trước nhân dân, trước lịch sử! C̣n nhân dân Liên Xô và các nước Đông Âu th́ hân hoan vui sướng giă từ học thuyết Mác – Lê nin và chủ nghĩa xă hội nghiệt ngă, tŕ trệ, trái tự nhiên, giă từ cuộc sống giả với những đau khổ, cay đắng thật để trở về với cuộc sống thật với niềm vui khám phá, sáng tạo, mỗi người đều có niềm vui khám phá, phát hiện ra tài năng của ḿnh và được thể hiện hết tài năng làm đẹp cuộc đời, làm đẹp phẩm chất người, làm đẹp xă hội loài người!


Đảng Cộng sản Việt Nam đă đưa nhân dân Việt Nam vào cuộc thí nghiệm xây dựng xă hội chủ nghĩa suốt gần nửa thế kỉ và nhân dân Việt Nam đă phải trả giá quá đắt! Mấy thế hệ người Việt Nam trở thành vật hi sinh cho cuộc thí nghiệm đó! Hàng chục vạn người bị giết, bị tù đày trong những cuộc đấu tranh giai cấp sắt máu diễn ra triền miên và rộng khắp từ nông thôn tới thành phố, từ giới kinh doanh đến giới trí thức! Mấy thế hệ trí thức, nghệ sĩ, những tinh hoa, tài sản quí giá nhất của dân tộc bị khinh rẻ, đày đọa, bị biến thành bung xung, bị biến thành chim mồi, cá cảnh! Trả giá đắt như vậy để có một chủ nghĩa xă hội hiện h́nh là một nền văn hóa thấp kém, lạc hậu, đạo đức xă hội suy đồi, hạ tầng xă hội tồi tàn, kinh tế suy sụp, cuộc sống người dân đến đáy cùng cực nghèo đói! Cực chẳng đă, đảng Cộng sản phải rời bỏ những nguyên lí kinh tế của học thuyết Mác – Lê nin, trở lại với những nguyên lí mà trước đó đảng Cộng sản đă quyết liệt tiêu diệt! Trở lại chính cái đă từng bị tiêu diệt, đảng dùng mĩ từ tự làm sang là “đổi mới”! Và tự đề cao: Đường lối đổi mới là sự sáng tạo tài t́nh của đảng!


Đổi mới về kinh tế nhưng vẫn “kiên tŕ” học thuyết Mác – Lê nin, “kiên tŕ” chủ nghĩa xă hội để “kiên tŕ” đặc quyền đặc lợi của nhóm người nắm quyền lực trong đảng! Đưa cả dân tộc vào cuộc thí nghiệm xây dựng chủ nghĩa xă hội, một cuộc thí nghiệm bằng máu và nước mắt của cả dân tộc suốt gần nửa thế kỉ đă thất bại thê thảm! Nhưng v́ đặc quyền đặc lợi của nhóm người lănh đạo đảng, họ vẫn đang tâm tiếp tục cuộc thí nghiệm bằng máu và nước mắt cả dân tộc: Công cuộc xây dựng chủ nghĩa xă hội là công cuộc vĩ đại chưa có tiền lệ, vừa mở đường, vừa tiến lên!” (Dự thảo báo cáo Chính trị đại hội XI) Gần nửa thế kỉ mở đường xây dựng chủ nghĩa xă hội đă dẫn đến nghèo đói, bế tắc, phải đổi mới, phải từ bỏ những nguyên lí kinh tế xă hội chủ nghĩa để t́m lối thoát! Bây giờ lại tiếp tục “Xây dựng chủ nghĩa xă hội . . . vừa mở đường vừa tiến lên”! Lại tiếp tục cuộc thí nghiệm vô vọng bằng máu và nước mắt nhân dân! Thật là nhẫn tâm! Chỉ riêng điều đó đă làm cho đảng không thực sự c̣n trong t́nh cảm nhân dân nữa rồi! Duy tŕ học thuyết đă bị thời đại loại bỏ, đă bị nhân dân Việt Nam nhận ra là một tai họa dân tộc, đảng Cộng sản Việt Nam trở nên lạc lơng giữa thời đại và lẻ loi giữa nhân dân. Trong t́nh thế đó đảng phải nắm chắc công cụ bạo lực là lực lượng công an để đảng tồn tại bằng bạo lực áp đặt!


“Công an nhân dân chỉ biết c̣n đảng c̣n ḿnh”! Câu khẩu hiệu đó là lời thú nhận công khai rằng đảng đang sử dụng lực lượng công an để duy tŕ sự tồn tại của đảng! Đó là lời thú nhận rằng đảng tồn tại không phải do đ̣i hỏi của cuộc sống mà đảng tồn tại bằng bạo lực áp đặt! Đó cũng là lời thú nhận rằng công an đă trở thành công cụ chỉ để bảo vệ đảng! Công an chỉ biết có đảng! Công an chỉ c̣n khi đảng c̣n! Đó là nhận thức mê muội, cuồng tín, thiển cận, sai trái, vô ơn với nhân dân và phản bội nhà nước!


Công an là thành phần trong cơ cấu nhà nước. Chỉ nhà nước mới có công an! Nhà nước có lúc thịnh lúc suy nhưng nhà nước tồn tại măi măi với dân tộc! C̣n dân tộc, c̣n nhà nước! Và c̣n nhà nước th́ c̣n công an! Công an là công cụ của nhà nước, không thể là công cụ của đảng! Đảng chỉ là sự tập hợp nhất thời của những người cùng một học thuyết, cùng một trào lưu chính trị! Khi đương thời, đảng nào cũng cố tuyên truyền, cố khẳng định rằng đảng ḿnh là đúng đắn, là đảng của dân tộc, là đại biểu cho lợi ích dân tộc! Nhưng dân tộc Việt Nam đă phải chứng kiến sự ra đời và tiêu vong của bao nhiêu đảng phái chính trị tuyên bố hùng hồn, lực lượng mạnh mẽ! Chúa Trịnh cũng mang tính chất như một đảng chính trị độc tài dựng lên nhà Hậu Lê, mang danh nghĩa pḥ Lê dựng nước để tồn tại! Có đội kiêu binh đông đúc, hung hăn, quyền uy khuynh loát, lấn át cả Vua Lê nhưng rồi Chúa Trịnh cũng tiêu vong để lại vết nhơ không bao giờ phai mờ trong lịch sử Việt Nam!


Nhân dân đóng thuế nuôi nhà nước, nuôi công an. Đây là điều đương nhiên, b́nh thường, mọi nhà nước trên thế giới đều như vậy. Nhưng không b́nh thường khi đồng tiền thuế của dân phải gánh chi phí quá lớn cho mọi hoạt động của đảng, trong đó có quá nhiều hoạt động h́nh thức, phô trương, tốn kém, phải chi trả lương cho đội ngũ cán bộ đông đúc của đảng, từ Tổng Bí thư tới bí thư chi bộ phường, xă, phải nuôi những viện chuyên nghiên cứu để tán dương một học thuyết đă sụp đổ và nuôi quá đông những giáo sư, tiến sĩ trong những viện đó! Chỉ ở các nước đảng Cộng sản cầm quyền th́ tiền thuế của dân mới phải gánh khoản chi khổng lồ và không có giá trị tái sản xuất này! Trả lương cho người công nhân giúp họ phục hồi sức khỏe để tái sản xuất. Trả lương cao chót vót cho những giáo sư, tiến sĩ của học thuyết không c̣n áp dụng được trong cuộc sống th́ hoàn toàn không có giá trị tái sản suất! Tám mươi nhăm triệu dân, chỉ có ba triệu đảng viên! Tám mươi hai triệu dân không phải đảng viên, trong đó có những người không tán thành tư tưởng triết lí của đảng, không tán thành sự lănh đạo của đảng cũng phải đóng thuế nuôi đảng! Đảng tồn tại bằng đồng tiền mồ hôi nước mắt của dân! Đảng cũng phải nhận lương từ dân! Đảng không có tiền trả lương cho công an đâu! Nhận thức “Công an nhân dân chỉ biết c̣n đảng c̣n ḿnh” là sự vô ơn với nhân dân!


“Công an nhân dân chỉ biết c̣n đảng c̣n ḿnh”! Câu khẩu chữ lớn trên tấm panô khổng lồ hàng chục mét vuông choán cả mặt trước trụ sở bộ Công an phố Yết Kiêu, Hà Nội chính là tiếng nói chính thức của bộ Công an, là tư tưởng, nhận thức của lănh đạo bộ Công an, là cái tâm và cái tầm của lănh đạo bộ Công an! Cái tâm và cái tầm đó đă biến công an, công cụ của nhà nước để bảo vệ hiến pháp và pháp luật trở thành kiêu binh của đảng chà đạp lên hiến pháp và pháp luật!


Hỡi những công dân Việt Nam c̣n lí trí và lương tâm đang mặc sắc phục công an! V́ có chút lí trí và lương tâm, tôi phải viết những ḍng đau xót về những kiêu binh thời đại đang là ác mộng, đang là nỗi ám ảnh khủng khiếp của người dân! Tôi cũng biết những người đang mang sắc phục công an c̣n lí trí và lương tâm là số đông cũng sẽ phải đau xót, nhức nhối không yên trước cái chết tức tưởi trong trụ sở công an của hàng chục người dân lương thiện! Những người dân đó chết bởi đồng đội các anh nhưng là những đồng đội không c̣n lí trí và lương tâm! Không có lí trí và lương tâm, chỉ có sức mạnh bạo quyền họ mới trở thành công cụ của người khác, họ mới trở thành kiêu binh!


Điều 69 Hiến pháp hiện hành ghi: Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, có quyền được thông tin, có quyền hội họp, lập hội, biểu t́nh theo qui định của pháp luật. Nhưng một đất nước không có báo chí tư nhân th́ làm ǵ có quyền tự do ngôn luận! Trong các quyền cơ bản của con người th́ quyền tự do ngôn luận là quyền sơ đẳng nhất, bức thiết nhất, quan trọng nhất! Đến quyền sơ đẳng, bức thiết ấy, người dân Việt Nam cũng không có! Từ xa xưa trong đêm trường tăm tối của chế độ phong kiến, dân gian ta đă nhận ra những quyền tối thiểu không thể thiếu của mọi con người có mặt trên thế gian bằng câu thành ngữ: Được ăn, được nói, được gói, được mở! Ăn để duy tŕ sự sống. Được ăn chính là được sống, là quyền sống. Ngay câu đầu tiên Tuyên ngôn Độc lập năm 1945 của nước Việt Nam Dân chủ Cộng ḥa, Chủ tịch Hồ Chí Minh đă xác nhận quyền sống của con người: Tất cả mọi người sinh ra đều có quyền b́nh đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được. Trong những quyền ấy có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc. Được gói là được gói ghém giữ kín những góc đời riêng tư của mỗi người. Được mở là quyền được mở tầm nh́n, được bước ra thế giới rộng lớn để nâng giá trị và ư nghĩa cuộc sống. Quyền được nói là quyền đứng thứ hai ngay sau quyền sống!





Em bé đang học lớp sáu Lê Xuân Dũng và ông nông dân Lê Hữu Nam ở Tĩnh Hải, Tĩnh Gia, Thanh Hóa bị bắn chết cũng chỉ v́ là người nói lên tiếng nói bất b́nh của người dân trước sự thu hồi đất đai bất công! Những người bị công an đặt chốt gác quanh nhà, những người bị công an ném lên thùng ô tô như ném một con heo chở về giam giữ ở đồn công an chỉ là những người nói lên tiếng nói đ̣i quyền được nói! Hiến pháp cho người dân quyền tự do ngôn luận nhưng cho đến nay giữa thời văn minh tin học, người dân Việt Nam vẫn chưa được quyền nói! Có đau xót, tủi nhục cho người dân Việt Nam không, hỡi những người c̣n lí trí và lương tâm?




Phạm Đ́nh Trọng
johnnydan9_is_offline  
Quay về trang chủ Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
 
Page generated in 0.10915 seconds with 10 queries