Sau ngày 30-4-1975, Miền Nam như sụp xuống địa ngục, tập đoàn cộng sản đã vẽ nên bức tranh đen tối cho quê hương. Trước kia, dưới chế độ Việt Nam Cộng Hòa người dân được sống sung túc về vật chất, thoải mái về tinh thần. Sự giàu sang, sung túc của Miền Nam bị những người cộng sản Bắc Việt gọi là “sự phồn vinh giả tạo” và sau khi “giải phóng” Miền Nam họ đã biến sự phồn vinh giả tạo này thành địa ngục của đói rách, khổ đau, nhục nhã, cơm không có mà ăn, áo không có mà mặc, cả nước phải ăn cơm độn với khoai hay phải ăn bo bo. Các cựu sĩ quan với bằng tú tài, cử nhân, kỹ sư, giáo sư phải chạy xe ôm, đạp xích lô, bán chợ trời . . . Nhìn những người có học, trí thức đó phải bưng những cái mẹt đi bán từng trái chanh, trái ớt, từng bó rau muống, từng tấm vé số, từng điếu thuốc lá hay sửa xe ở góc đường thấy mà chảy nước mắt cho một cuộc đổi đời. 
 
Trước cảnh quê hương bầm dập tả tơi, đồng bào lầm than khốn khổ, người dân đã nhại bài ca dao “Mười Thương” để nói lên thảm trạng của đất nước sau ngày được gọi là “giải phóng”: 
 
Một thương phá hại xóm làng, 
Hai thương bác bảo gian nan trường kỳ. 
Ba thương cơm độn củ mì, 
Bốn thương hội họp bất kỳ ngày đêm. 
Năm thương chân cứng đá mềm, 
Bắt đi đánh trận đông Miên, hạ Lào. 
Sáu thương sản lượng bình cao, 
Để cho mức thuế ngày nào cũng tăng. 
Bảy thương sản xuất siêng năng, 
Thuế rồi nhịn đói nhăn răng cả nhà. 
Tám thương được hát quốc ca, 
Của hai nước bạn là Nga với Tàu. 
Chín thương nô lệ cúi đầu, 
Chùi giày Trung Cộng, quạt hầu Nga Sô. 
Mười thương có một bác Hồ, 
Làm cho điêu đứng cơ đồ Việt Nam!
		 
		
	
		
		
		
		
		
	 |