Cuộc khủng hoảng nợ công tại khu vực đồng tiền chung châu Âu  (eurozone) đang bước vào giai đoạn quyết định số phận của đồng euro. Khu  vực eurozone hiện chỉ c̣n một lựa chọn: Hội nhập hơn nữa hoặc tan ră.
                         
Các  chuyên gia kinh tế - tài chính cho rằng, trong ṿng hơn một tuần nữa,  khu vực eurozone hoặc sẽ được trang bị các phương tiện cần thiết, hoặc  phá sản. Hệ lụy là những kẻ theo chủ nghĩa dân tộc, chủ nghĩa chủ quyền  và chủ nghĩa suy tàn sẽ có cơ hội thúc đẩy ngày tàn của Liên minh châu  Âu (EU) gồm 27 nước thành viên. 
Khủng hoảng ở eurozone trước hết  xuất phát từ khía cạnh chính trị. Kể từ khi bắt đầu xảy ra khủng hoảng  nợ công, sự ứng phó của tất cả 17 nước eurozone luôn chậm và yếu ớt, làm  trầm trọng thêm các khó khăn về kỹ thuật và cái giá phải trả về kinh tế  - xă hội của từng nước và của cả khối. Sâu xa hơn là sự thiếu thiện  chí, ư chí và một thỏa hiệp chính trị. Xét chuỗi thực tế sự việc, tất cả  nằm ở trách nhiệm và khả năng thuyết phục đối tác và huy động hệ thống  thể chế của Tổng thống Pháp Nikolas Sarkozy và Thủ tướng Đức Angela  Merkel.
 Đồng euro đang trải qua những giờ phút sóng gió nhất
Đồng euro đang trải qua những giờ phút sóng gió nhất
Trở  ngại đối với các nỗ lực b́nh ổn khu vực eurozone là ở chỗ khi phải đối  mặt với khủng hoảng nợ công, cũng như với khủng hoảng ngân hàng trước  đây, ông Sarkozy có đủ can đảm và nhanh nhẹn nhưng thiếu sức mạnh, trong  khi bà Merkel có sức mạnh nhưng lại thiếu nhanh nhẹn. 
Đành rằng  bà Merkel có lư do để thoái thác trách nhiệm (đằng sau bà là một chính  phủ liên minh, chế độ nghị viện, hệ thống liên bang, ṭa án hiến pháp  công khai theo chủ nghĩa chủ quyền), nhưng chừng đó không đủ để bao biện  cho việc ngay từ đầu khủng hoảng, bà luôn phản ứng cầm chừng và quá  chậm trễ. Nói tóm lại, có thể ví "Tổng thống Pháp là một máy gia tốc  không động cơ, c̣n Thủ tướng Đức là một động cơ không máy gia tốc".
Rơ  ràng, khu vực đồng euro không thể vận hành suôn sẻ theo cách như vậy và  điều quyết định hiện nay là hai đầu tàu Pháp và Đức phải t́m được một  tiếng nói chung. Đến nay, Đức tiếp tục muốn có một cơ chế giám sát tài  chính nghiêm khắc, sẵn sàng đưa ra những trừng phạt bắt buộc và nhiều  người cho đây là đ̣i hỏi hợp lư, bởi Đức là nước cung cấp nhiều tín dụng  nhất. Trong khi đó, Pháp không muốn trao vai tṛ quyết định này cho Ủy  ban châu Âu mà cho lănh đạo các nước thành viên để tránh t́nh trạng mất  chủ quyền.
 Để đạt được một thỏa thuận về ngân sách và mục tiêu  hài ḥa thuế quan cũng như đưa ra các quyết sách theo cơ chế đa số thay  v́ đồng thuận, EU chỉ có hai cách: hoặc xem xét lại các hiệp ước đă kư  kết và sẽ mất rất nhiều thời gian cũng như gặp nhiều rủi ro, hoặc t́m  một thỏa thuận liên nhà nước vốn nhanh hơn và hiện thực hơn. Kèm theo đó  trước hết là sự đồng thuận về công cụ kỹ thuật để thực hiện các lựa  chọn chính trị này. 
Trong lúc các nước châu Âu vẫn đang bàn  chuyện cứu nợ ngân sách cho Italia và Tây Ban Nha th́ Anh đă tính đến  chuyện sẽ làm ǵ nếu "ngôi nhà eurozone" bị sập và lên kế hoạch chống đỡ  "cơn sóng thần" tài chính. Tờ "Telegraph" hôm đầu tuần đă trích lời một  chuyên viên phân tích ở ngân hàng đầu tư UBS cảnh báo về kịch bản xấu  nhất có thể diễn ra là t́nh trạng hỗn loạn dân sự, làn sóng thất  nghiệp... 
Trước nguy cơ này, Bộ Ngoại giao Anh đă yêu cầu các  Đại sứ quán Anh ở châu Âu chuẩn bị kế hoạch chống đỡ và sơ tán công dân  nếu xảy ra sự kiện đồng euro bị xóa sổ. Bộ Tài chính Anh đă gấp rút soạn  thảo kế hoạch cứu trợ châu Âu nếu điều đó xảy ra, đồng thời kêu gọi các  ngân hàng chuẩn bị kế hoạch hành động trong trường hợp euro không c̣n  là đồng tiền chung của eurozone.
Minh Tâm