| R10 Vô Địch Thiên Hạ 
				 
				Join Date: Nov 2007 Location: LCN 
					Posts: 55,869
				 Thanks: 40 
		
			
				Thanked 564 Times in 514 Posts
			
		
	 Mentioned: 2 Post(s) Tagged: 0 Thread(s) Quoted: 1 Post(s) 
				
				
  
    Rep Power: 75      | 
			
			Mới đây, bà Trần Thị Thanh Xuân (SN  1957, ngụ quận 12 TPHCM) gửi đơn kêu cứu lên tòa soạn vì nỗi oan ức mất  nhà. Trước đó, theo quyết định của tòa án, Chi cục Thi hành án TPHCM  quyết định ngày 20-9-2011 cưỡng chế căn nhà bà Xuân đang ở.Tranh chấp thừa kế
 Theo  2 bản án sơ thẩm và phúc thẩm của TAND TPHCM và Tòa Phúc thẩm TAND Tối  cao tại TPHCM, nguyên đơn trong vụ kiện là bà Lương Thị Cốc (SN 1929),  bị đơn là bà Xuân (con gái bà Cốc). Theo đại diện nguyên đơn, bà Cốc và  ông Trần Viết Tuất có 5 người con chung, trong đó có bà Xuân và ông Trần  Đức Tuấn. Căn nhà 238/29 Trường Chinh (phường Đông Hưng Thuận, quận 12)  là tài sản của vợ chồng bà Cốc tạo lập từ năm 1965. Trong quá trình ở,  gia đình bà cũng như các hộ dân ở khu vực đó đều sử dụng phần đất phía  sau, kéo thẳng từ phần đất nhà phía trước để chăn nuôi heo, vì đó là đất  ruộng. Năm 1972, ông Trần Văn Khéo, chủ đất phía sau, đồng ý bán cho  tất cả các hộ dân đã sử dụng đất của ông, trong đó có gia đình bà Cốc.
 Năm  1977, ông Tuất đứng ra kê khai đất theo quy định của pháp luật với diện  tích đất là 112 m2 vì lúc đó không đo đạc cụ thể, chỉ áng chừng. Năm  1981, ông Tuất chết, không để lại di chúc. Căn nhà 238/29 Trường Chinh  hiện do ông Tuấn và bà Xuân cùng quản lý, sử dụng. Quá trình chung sống  có mâu thuẫn, bà Cốc khởi kiện yêu cầu phân chia tài sản chung của bà và  ông Tuất, đồng thời chia thừa kế phần di sản của ông Tuất bằng cách  phát mãi toàn bộ tài sản.
 Bà Xuân thừa nhận căn nhà đó của cha mẹ  nhưng chỉ có phần phía trước, phần đất phía sau có diện tích 4 x 20 m  (gia đình bà đang sử dụng) là tài sản riêng của vợ chồng bà tạo lập năm  1982 do mua lại của ông Khéo (với giá 35.000 đồng). ông Khéo có làm giấy  tay cho bà cũng như 11 hộ dân cùng khu vực đó. Do muốn trốn thuế, ông  Khéo ghi lùi lại 10 năm, tức năm 1972.
 Chấp nhận yêu cầu của nguyên đơn
 TAND  TPHCM ngày 28-4-2009 xét xử, chấp nhận yêu cầu của bà Cốc, phát mãi căn  nhà để chia cho bà Cốc và các con. Bà Xuân kháng cáo.
 Tòa Phúc  thẩm TAND Tối cao tại TPHCM ngày 25-11-2009 nhận định phần đất của ông  Khéo do vợ chồng bà Cốc quản lý, sử dụng từ năm 1965 để làm chuồng heo  và đã nhiều lần đăng ký với cơ quan chức năng theo quy định chung. Giấy  sang đất giữa ông Khéo và bà Xuân là giấy tay giữa hai người, không có ý  kiến của bà Cốc là người quản lý sử dụng, cũng không ra chính quyền địa  phương chứng thực, do đó, nếu có việc sang nhượng cũng không được công  nhận. Tòa án cấp phúc thẩm đã bác kháng cáo của bà Xuân.
 Bức xúc  với quyết định của bản án, bà Xuân gửi đơn khiếu nại đến các cơ quan  chức năng. Theo đó, năm 2002, bà Cốc được cấp giấy chứng nhận quyền sở  hữu và quyền sử dụng 168,7 m2 đất. Biết việc này, bà Xuân tố cáo hành vi  của ông Tuấn giả mạo giấy tờ mua bán đất để hợp thức hóa chủ quyền phần  đất 4 x 20 m và được UBND quận 12 ra quyết định công nhận quyền sở hữu  nhà ở và quyền sử dụng đất ở choàng vào phần đất của bà Xuân mua. Cho  rằng việc cấp giấy chứng nhận trên có sai sót và tố cáo của bà Xuân là  có cơ sở xem xét, ngày 21-12-2007, UBND quận 12 đã ra quyết định thu  hồi. Về phần ông Tuấn, Cơ quan CSĐT Công an TPHCM thông báo ông Tuấn có  hành vi giả mạo giấy tờ. Tuy vậy, đất vẫn đang do bà Xuân quản lý và sử  dụng, ông Tuấn chưa lấy được đất nên không khởi tố vụ án.
 “Cơ  quan CSĐT thừa nhận ông Tuấn có hành vi giả mạo giấy tờ mua bán đất,  UBND quận 12 cũng cho rằng tố cáo của tôi là có cơ sở, các nhân chứng  xác nhận có việc mua bán, sang nhượng giữa tôi và ông Khéo nhưng cả hai  cấp xét xử vẫn chấp nhận yêu cầu khởi kiện của nguyên đơn, phát mãi toàn  bộ căn nhà để chia cho các đồng thừa kế. Nếu phần diện tích 4 x 20 m là  đất của cha mẹ tôi, Tuấn làm giả mạo giấy mua bán để làm gì? Giấy chủ  quyền đã bị thu hồi nhưng tòa vẫn giải quyết, liệu có đúng quy định  không?’’ - bà Xuân nêu thắc mắc.
 Được và mất
 Theo  quyết định của bản án, bà Cốc được nhận và hưởng thừa kế là 7/12 giá  trị nhà, tương đương khoảng 506 triệu đồng; 5 người con còn lại mỗi  người được hưởng 1/12 giá trị nhà, tương đương khoảng 72 triệu đồng.
 Tranh  chấp dẫn đến giả mạo giấy tờ rồi đưa nhau ra tòa, hai chị em bà Xuân,  ông Tuấn đã không nhìn mặt nhau, người mẹ già trên 80 tuổi cũng bị lôi  vào vụ kiện tụng với tư cách nguyên đơn khởi kiện tranh chấp thừa kế với  con gái. Ở tuổi gần đất xa trời, chắc chắn người mẹ ấy không có lý do  gì để tranh giành tài sản với con cái, càng không mong muốn nhìn thấy  cảnh nồi da xáo thịt, các con tố cáo, kiện tụng, ngoảnh mặt với nhau. Có  một sự thật là không có sự phán quyết nào của tòa án có thể làm hài  lòng cả hai bên đương sự. Chỉ có tình yêu thương gia đình mới có thể  giải quyết vụ việc thấu đáo, đạt tình đạt lý. Vậy nên ai đúng ai sai, ai  thắng ai thua đều không mấy ý nghĩa vì họ đã đánh mất đi cái quý giá  nhất trong cuộc đời con người: Tình máu mủ ruột rà.
 |