Từng làm gái nhảy ở các vũ trường lớn trên đất Sài  Thành, thấy tiền công quá bèo bọt, không đủ chi tiêu, Trần Thị Thạch  Thảo rời quê ra Thủ đô "kiếm sống" với 3 "vai": Gái nhảy, bán dâm kiêm  môi giới mại dâm.
Giờ đây, ngồi trong pḥng giam, nghĩ lại những tháng ngày đă qua, Thảo  mới nghiệm ra rằng: "Em hiểu thế nào là luật nhân quả. Giờ có lẽ đă đến  lúc em phải trả giá"...
Hà Thành dễ kiếm tiền hơn Sài Thành
Khoảng 17h ngày 07/08, Thảo nhận được điện thoại của một khách hàng quen  tên là L., hẹn Thảo đến khách sạn Mai Villa, ở ngơ 135 - phố Thái Hà để  "vui vẻ". Tới đây, ngoài L. c̣n có thêm hai người bạn của anh này. Một  trong hai người bạn của L đă khen Thảo xinh. Thấy vậy, Thảo gạ gẫm: "Nếu  các anh cần, em sẽ gọi thêm bạn!". Được khách đồng ư, Thảo đă "alô" cho  2 cô bạn khác cùng đến.
Khi Thảo đă nhận đủ 6 triệu đồng của khách làng chơi trả cho 3 cô gái và  đang "hoan lạc", khoảng 18h30, tổ công tác công an quận Đống Đa đă ập  vào bắt quả tang.

H́nh chỉ mang tính minh họa
 
Cô gái đó là Trần Thị Thạch Thảo (SN 1986, ở quận B́nh Thạnh - TP.HCM),  vừa là gái bán dâm vừa là kẻ môi giới mại dâm của một đường dây gái gọi  cao cấp.
Trong cuộc tṛ chuyện với phóng viên tại trụ sở công an, Thảo đă khóc rất nhiều.
Tú bà "trẻ" này kể, ḿnh là con thứ 2 trong một gia đ́nh có 4 anh chị  em. Mẹ Thảo là người phụ nữ tần tảo, sớm hôm chạy chợ kiếm tiền nuôi 4  đứa con. Bà đă từng có 2 đời chồng, thế nhưng hạnh phúc chẳng được dài  lâu, cả 2 cuộc hôn nhân đều bị dang dở, v́ thế mà Thảo rất thương mẹ. -  Thảo khóc nức nở mỗi khi có ai đó hỏi về gia đ́nh ḿnh.
Học hết lớp 10, Thảo bỏ học, muốn ḿnh tự kiếm tiền nuôi thân để mẹ bớt  khổ. Con đường vào nghề của Thảo bắt đầu bằng việc đi học nhảy, rồi làm  cho các vũ trường trên địa bàn TP.HCM. Thế nhưng hàng tháng, tiền công  Thảo nhận được chỉ là hơn 1 triệu đồng, không đủ để ăn tiêu cộng với  tiền son phấn trang điểm cho mỗi lần có show diễn.
Được bạn bè "trong giới" rỉ tai rằng "đất Hà thành kiếm tiền dễ hơn" nên  Thảo quyết định rời Sài G̣n ra Hà Nội "kiếm sống" được hơn 1 năm nay.  "Hồi mới vào nghề làm gái nhảy ở đất Sài G̣n, em c̣n khờ lắm! Chẳng biết  chi là tiền bo. Sàn nhảy họ trả bao nhiêu biết bấy nhiêu nên cuộc sống  rất cực, nhưng ra Hà Nội, mỗi tháng cũng kiếm được gần chục triệu từ  tiền đi nhảy", cô gái trẻ trần t́nh.
Đừng cho gia đ́nh em biết..?!
Tại Hà Nội, Thảo thuê căn nhà 5 tầng ở phố Đào Duy Anh, ở với 5 cô bạn  cùng là gái nhảy, mỗi tháng tiền nhà là 7 triệu đồng. Ngoài show diễn  tại các sàn nhảy, để tăng thêm "thu nhập", Thảo nhận lời "đi khách" nếu  có ai yêu cầu.

Trần Thạch Thảo khóc nức nở khi nhớ đến gia đ́nh
 
Tú bà "trẻ" này khai nhận: "Em chỉ đi "tàu nhanh", không bao giờ đi qua  đêm. Giá mỗi lần bán dâm thường là 2 triệu đồng. Thỉnh thoảng gặp ai hào  phóng, họ c̣n bo thêm tiền. Một ngày em chỉ đi đến 2 khách là cùng, v́  c̣n phải dành thời gian nhảy ở các vũ trường".
Mỗi lần môi giới cho bạn đi khách, Thảo được cắt hoa hồng 500.000 đồng.  Thảo thuê hẳn một xe ôm với giá 4 triệu đồng để hàng tháng đi thu tiền  của gái bán dâm khác. Thi thoảng có tiền dư giả, Thảo lại gửi vài triệu  đồng vào Sài G̣n để phụ giúp mẹ lấy tiền nuôi đứa em trai đang theo học  nghề sửa chữa phần mềm máy tính.
Người mà Thảo nhắc đến nhiều nhất suốt từ lúc mới gặp là mẹ và bà ngoại.  "Giờ nếu mẹ và bà ngoại biết chuyện của em th́ không biết sẽ như thế  nào. Từ hôm qua đến giờ, em chưa nhận được thông tin ǵ từ gia đ́nh,  nhưng em nghĩ có lẽ mẹ đă biết...", cô gái trẻ ôm mặt khóc rưng rức.
Rồi Thảo tiếp tục trải ḷng: "Thực ra, mấy tháng trước, em đă cùng một  chị ở cùng pḥng trọ rủ nhau định mở shop bán quần áo, nhưng hỏi mấy  người th́ được biết công việc buôn bán đó vào thời gian này đang bị  ngưng trệ nên chúng em vẫn chưa thực hiện được. Khi dấn thân vào con  đường này, em cũng nhận thức được sẽ có ngày như hôm nay, v́ thế mà em  đă định từ bỏ nó. Gia đ́nh em theo đạo nên em hiểu thế nào là luật nhân  quả. Có lẽ giờ đă đến lúc em phải trả giá!...".
Thảo bảo rằng, cô chưa bao giờ kể cho mẹ nghe về những đắng cay của cuộc  đời, v́ sợ mẹ lại lo lắng. Giờ đây, ngồi tại cơ quan công an, cô cảm  thấy rất cô đơn, một phần cô rất mong được gặp những người thân yêu  trong gia đ́nh để được an ủi, động viên, nhưng một phần cô lại sợ chính  điều đó - cô sợ bà và mẹ sẽ không thể chịu đựng nổi khi chứng kiến cảnh  cô phải tra tay vào chiếc c̣ng số 8.
Trước khi lầm lũi bước theo vị cán bộ điều tra trở lại pḥng tạm giữ của  công an quận Đống Đa, Thảo cố nói với người công an phụ trách khu vực  nơi Thảo ở trọ rằng: "May mà được gặp anh ở đây. Em nhờ anh nhắn với mấy  bạn ở trọ cùng em là đừng lo cho em và mong mọi người đừng gọi điện về  nhà thông báo t́nh h́nh của em cho mẹ biết, mẹ không chịu nổi đâu... Nếu  không, tội của em càng lớn".
Theo NĐT