| 
			
			 R10 Vô Địch Thiên Hạ 
			
			
			
				
			
			
				 
				Join Date: Dec 2006 
				
				
				
					Posts: 88,250
				 
				 
	Thanks: 11 
	
		
			
				Thanked 3,751 Times in 3,090 Posts
			
		
	 
	Mentioned: 5 Post(s) 
	Tagged: 0 Thread(s) 
	Quoted: 8 Post(s) 
				
				
  
    Rep Power:  109
  
  
  
				
				     
			 
	 | 
	
	
	
		
		
		
		
			
			(TT&VH) - Tối 22 - 23/7, tại NH Lớn Hà Nội, NH Ca múa nhạc nhẹ VN tổ chức đêm nhạc Phạm Duy - Người phiêu lăng thành công.  Khán giả đă tỏ ḷng yêu mến với ông không chỉ dành cho tài năng, mà c̣n  bởi lời phát biểu ngắn gọn mà sâu sắc: “C̣n ǵ hạnh phúc hơn khi được  sống và chết trên quê hương ḿnh”. 
 
 
Niềm  sung sướng, hạnh phúc nhất của lăo nhạc sĩ tuổi 90, là công bố và cống  hiến gia tài âm nhạc đồ sộ cho đồng bào nơi đất mẹ. Tiếng mẹ đẻ vang lên  trong tác phẩm Phạm Duy thấm đẫm t́nh tự dân tộc như T́nh ca: “Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời”. 
 
 
Thái Thanh hát Bà mẹ Gio Linh lần nào cũng khóc  
 
 
Vóc  dáng cao lớn 1m75, tóc trắng như cước, Phạm Duy vẫn toát lên vẻ phong  lưu, dù cử chỉ chậm nhiều. Ông phải ngồi xe đẩy tại sân bay, cẩu lên  khoang hạng C, mỗi lần ra Bắc.  
 
 
Tại tầng 4 khách sạn 3 sao Hà Nội số 1 Cầu Gỗ, nhạc sĩ Phạm Duy dành cuộc tṛ chuyện với TT&VH trước khi rời Hà Nội sáng 24/7.  
 
 
*  Ông từng ưng ư nhất hai ca sĩ Thái Thanh và Duy Quang hát nhạc Phạm  Duy. Đức Tuấn là thế hệ kế tiếp, làm khán giả cảm động và bất ngờ khi  hát Bà mẹ Gio Linh trong nước mắt...  
 
 
-  Thái Thanh (em gái bà Thái Hằng - vợ Phạm Duy - 78 tuổi, hiện đang sống  tại California, có con gái là ca sĩ Ư Lan) trước đây hát bài này lần  nào cũng khóc. Mỗi ca sĩ có một nét đặc biệt riêng. Các cháu trẻ hát  nhạc tôi, tôi thấy vui và trân trọng.  
 
 
  
Nhạc sĩ Phạm Duy đang giao lưu tại Nhà hát Lớn. Ảnh: Vũ Hoàng 
 
 
 
 
*  Ông đă trao quyền tác giả cho Công ty Phương Nam, đổi lại họ giao cho  ông ngôi nhà trong hẻm đường Lê Đại Hành, phường 13, quận 11, TP.HCM.  Hồi hương từ 2005, ông thực sự an cư?  
 
-  Tôi ở ngôi nhà ấy từ 2005, khi về nước, có quốc tịch VN. Đến nay, tôi  vẫn chưa chính thức có sổ đỏ sở hữu. Phương Nam có quyền khai thác tác  phẩm Phạm Duy 10 năm, khi nào hết thời gian đó, nhà mới thuộc về tôi.  Nếu có rủi ro trước 2015, th́ con trai Duy Minh là đại diện pháp luật và  bản quyền. Phương Nam lo xin phép phát hành, giờ mới được hơn 80 bài.  Tôi không thể sống lâu đến được ngày công bố được 1/5 gia tài âm nhạc,  một ước mơ dữ dội.  
 
* Xin được hỏi về cuộc sống và sức khoẻ hiện nay của ông?  
 
-  Vẫn mang quốc tịch Mỹ, đă rời khỏi Mỹ nên tôi không c̣n bảo hiểm, bị  cắt hết chế độ thuốc, chỉ c̣n lương người già 500 USD/tháng.  
 
Mỗi  ngày, tôi phải uống 11 viên thuốc cho các bệnh huyết áp cao, tiểu  đường, tim đập nhanh (đă qua hai lần đại phẫu). Hiện tôi không có bảo  hiểm ǵ, thuốc th́ con cái mang về hoặc mua tại đây.  
 
* Gia đ́nh ông đă 3 đời nổi tiếng. Ông có lo khi đàn cháu chưa thấy ai ham nghệ thuật?  
 
- Ba đời là đủ. 
 
Chưa t́m thấy mộ bố mẹ ḿnh 
 
*  Gần như không mặc cảm quá khứ rời Hà Nội từ 1950, ông vẫn luôn yêu Hà  Nội một cách đặc biệt. Nơi đây c̣n chất chứa day dứt lớn của ông?  
 
-  Đúng, một sự mất mát khủng khiếp. Khi trở lại đây, bạn bè ấu thơ không  c̣n, nhiều điểm đổi thay. Chọn ở Khách sạn Salut phố Hàng Dầu để sống  với kư ức phố nhà. Lần này Salut sửa chữa nên phải đổi chỗ khác. Chợ  Hàng Bè không c̣n như xưa, hồ Gươm nhỏ lại. Xưa đường Cổ Ngư vắng lặng  êm đềm, giờ chỉ toàn người và người chen lấn. Tôi nhớ những lần đạp xe  qua cầu Long Biên, đổ dế, trèo cây, đá bóng, khoét lỗ coi “cọp” phim câm  tại Cinéma Pathé, rạp gần đền Bà Kiệu. Và những thứ đă mất vĩnh viến  khiến tôi xa xót.  
 
Tôi  bỏ bao tâm sức đến giờ vẫn chưa t́m thấy mộ bố mẹ ḿnh. Bố mất năm 46  tuổi hồi tôi mới lên 2. Người ta bảo mộ mẹ tôi ở chùa Liên Phái, tôi t́m  mà bất lực. Lẽ nào bố mẹ đă hoà vào đất Hà thành? Không muốn không dám  tin, tôi và con cháu mất vĩnh viễn xương cốt người ruột thịt không t́m  được. Tôi nhớ mẹ cha mà viết những bài ca gan ruột: Cho tôi lại ngày nào/ Trăng lên đầu ngọn cau/Mẹ tôi ngồi khâu áo/Bên cây đèn dầu hao/Cha tôi ngồi xem báo/Phố xá vắng hiu hiu.  
 
Bí mật mối t́nh 10 năm 
 
* Ông có tiếng là vô cùng đào hoa. Bởi vậy ông viết t́nh ca hay đến thế?  
 
-  Tôi yêu nhiều v́ cũng được/bị yêu nhiều, đa t́nh quá th́ sao “chống đỡ”  được các nàng? Mà chỉ 1 vợ, 1 ḍng con, chưa lần nào ruồng rẫy vợ con.  Tôi không “tu” được đường t́nh (cười).  
 
* Ông có nhiều cuộc t́nh, bà Thái Hằng vợ ông biết cả mà không ghen?  
 
-  Thái Hằng ghen âm thầm mà khiến tôi nể lắm. Không bao giờ căn vặn, căi  vă, ồn ào. Đi đâu tôi cũng về nhà, không ngủ đêm bên ngoài.  
 
Tôi  có mối t́nh với một cô gái Sài G̣n suốt 10 năm, khi ấy tôi đă lấy vợ.  Cô ấy thích ǵ, ghét ǵ, tôi đều đồng cảm. Đó là t́nh yêu chỉ có ôm hôn,  không ǵ hơn, hoàn toàn thơ mộng theo khía cạnh tinh thần, hợp nhau  lắm. Nàng đă viết gần 300 bài thơ và thư cho tôi. Một lần sinh nhật Phạm  Duy, nàng cắt 1 lọn tóc tặng, giờ tôi vẫn giữ. Khi yêu nàng, tôi viết Tôi đang mơ giấc mộng dài, phổ thơ nàng đấy.  
 
* Nàng là nguyên cớ của bài Ngh́n trùng xa cách  mà Mỹ Linh thể hiện thật xuất sắc trong live show vừa rồi: “Mời nàng  lên xe, về miền quá khứ”. Ông tiễn người yêu và mối t́nh 10 năm lư tính  thế sao?  
 
-  Bài này Thu Phương từng hát thật hay. Mỹ Linh hát rất khắc khoải, tha  thiết. Sau 10 năm yêu tôi, nàng lấy chồng, hai bên có gia đ́nh riêng,  phải dứt khoát chia tay. C̣n ǵ đâu nữa/Mà khóc với cười/C̣n ǵ đâu nữa/Mà giữ cho người.  
 
Kể  từ khi nàng xuất giá, th́ t́nh yêu nơi tôi không c̣n tiếp tục nữa, dù  tôi vẫn giữ lọn tóc đến giờ. Sau này gặp lại cô ấy có 3 con, chồng cô  ghen lắm, dù chẳng có ǵ xảy ra, t́nh xưa không nối lại được, tôi lại  viết bài Chỉ chừng đó thôi. Sau đó biết bà ấy sống cùng một thành phố bên Mỹ cũng chẳng thiết gặp. Già rồi, làm sao như xưa được.  
 
Có “lương” Việt Nam 
 
* Từ khi về nước, ông đă viết tác phẩm mới nào?  
 
- Tôi tâm đắc với thanh xướng kịch Minh hoạ Kiều (1997)  từ tuyệt tác của Nguyễn Du, tiếc là nó chưa được diễn rộng răi ở VN.  Tôi có viết 10 bài phổ thơ Bích Khê. Tôi bận rộn với việc biên tập, biên  soạn tác phẩm để Phương Nam in ấn sách, đĩa, lo biểu diễn, phát hành.  Tiền tác quyền từ đấy, là “lương” Việt Nam của tôi.  
 
*  “Kiếp nào có yêu nhau/Th́ xin đừng đến thương đau/Hoa xanh khi chưa  nở/T́nh xanh khi chưa lo sợ”, câu hát ám ảnh quá. Chẳng lẽ với ái t́nh,  không nên yêu tin hết ḿnh, hiến dâng tột độ?  
 
-  Hoa nở hết sẽ tàn, ái t́nh bạo liệt v́ người khác đến cùng, sẽ tới lúc  mệt, có thể tàn phai hoặc bị phụ. Như Mẹ, quê hương không bao giờ chối  bỏ, phản bội những đứa con. Chỉ có t́nh quê hương, t́nh tự dân tộc là  t́nh xanh măi măi. Đó là t́nh yêu cao nhất, nguyên uỷ và vĩnh cửu. Tôi  mong trở lại Hà Nội bằng đêm nhạc sinh nhật ngày 5/10.  
 
Vi Thùy Linh 
		 
		
	
		
		
		
		
		
	 |