Cái cảm giác ớn lạnh, quạnh quẽ nơi hành lang bệnh viện đã hơn một lần ám ảnh tôi.         
     
                   Nhưng lần này lại khác, dù  hành lang bệnh viện đông đúc đến nghẹt thở, nhưng tôi vẫn lạnh gáy bởi  phải chứng kiến cảnh những cô gái trẻ đang chờ làm thủ tục bỏ đi sinh  linh đang hình thành trong cung lòng mình...
Xót xa thai phụ tuổi teen
Thứ  ba. 7h25 phút, trước cửa phòng khám số 3 Trung tâm tư vấn sức khỏe và  kế hoạch hóa gia đình, Bệnh viện Phụ sản Trung ương đã có tới hơn 20  trường hợp chờ đợi đến giờ giao ca của các bác sĩ để được tư vấn "kế  hoạch" (nạo, hút thai-PV). Chốc chốc lại có một cô gái đi lại, ngó  nghiêng, hỏi han. Những khuôn mặt non choẹt thập thò ở cửa phòng kế  hoạch hóa chờ làm thủ tục nạo hút thai. Những cặp mắt rầu rĩ của các bà  mẹ bất đắc dĩ phải đưa con đi "kế hoạch".
Một giờ đồng hồ nơi  hành lang bệnh viên, tôi bị ám ảnh bởi hình ảnh của những cô gái còn rất  trẻ, khuôn mặt ngây thơ đến lạ thường và hàng loạt các câu hỏi lặp đi  lặp lại với từng bệnh nhân của bác sĩ...
 Một cô gái đang viết đơn xin phá thai tại Trung tâm tư vấn sức khỏe và kế hoạch hóa gia đình Bệnh viện Phụ sản Trung ương
Một cô gái đang viết đơn xin phá thai tại Trung tâm tư vấn sức khỏe và kế hoạch hóa gia đình Bệnh viện Phụ sản Trung ương
Cầm  trên tay sổ khám bệnh, cô bé Nguyễn Thùy L. (17 tuổi, quê ở Nghệ An)  ngô nghê hỏi tôi: "Thủ tục phải làm những gì hả cô?". Tôi đáp: "Chưa đến  giờ làm việc, cháu phải hỏi tư vấn của các bác sĩ chứ". Ngồi đối diện  với tôi, một phụ nữ giọng miền Trung nhanh nhảu: "Làm đơn chưa, mẫu đơn  dán trên tường kia kìa. Có người bảo hộ không? Sổ hộ khẩu mang theo  chưa?". Nghe người phụ nữ luyến thắng nói, cô bé cúi gằm mặt tiến về  phía bức tường- nơi có dán mẫu đơn xin phá thai.
Tôi ngước mắt  nhìn theo, ánh mắt của cô bé cũng như dò xét, sợ sệt. Cô bé lặng lẽ xin  tờ giấy trắng tinh và viết lên những dòng chữ nguệch ngoạc "Đơn xin phá  thai"... Nước mắt bắt đầu lăn trên gò má của cô bé tội nghiệp. Hình như  cô bé chỉ đi một mình, chẳng có người theo hay "bạn tình" đi cùng. Viết  xong lá đơn, cô bé đi liêu xiêu về cuối hành lang rồi ngồi sụp xuống,  khóc nức nở... Tôi chỉ biết nhìn dõi theo đầy thương cảm.
10 phút  sau, một cô bé khác chừng 16, 17 tuổi khoác tay một thanh niên tóc vàng  hoe tiến gần tới cửa phòng khám. Hai cô cậu cũng cầm giấy bút tì lên  tường viết đơn theo đúng mẫu. Lại tiếp cô bé nữa. Một tiếng thôi, tôi đã  cảm nhận được không biết bao nhiêu tiếng thở dài được nén lại. Tôi đã  chứng kiến tận mắt 7 cô bé "mặt búng ra sữa" lần lượt đứng ngồi làm đơn  xin phá thai... Thủ tục hành chính xong xuôi, những đôi nam nữ ngồi chờ  đến lượt tư vấn. Họ vẫn ríu rít nói chuyện to nhỏ với nhau.
Nhiều  trường hợp đến đây xin phá thai vì những hoàn cảnh bất khả kháng như  con bị hở hàm ếch, bị sốt vi rút, bị rubella... Có thể hiểu là họ đang  phải từ bỏ sinh mệnh đứa con của mình vì không thể cưỡng lại... số trời.  Nhưng lẩn khuất bên cạnh những phụ nữ với hoàn cảnh đặc biệt ấy lại là  những cô bé vì "trót dại" mà phải tìm đến đây giải quyết hậu quả vì sợ  "bia miệng" để đời.
Một người phụ nữ trung niên nhỏ thó, người  đen đúa cầm trên tay một thếp sổ y bạ dày (người phụ nữ này đại diện cho  những bệnh nhân đứng ra thu sổ theo thứ tự-PV). Nhìn khuôn mặt chị khô  gầy, đôi mắt trũng buồn, tôi tò mò hỏi: "Em xếp sổ ở đây hả chị?".   "Ừ!", tiếng người phụ nữ nói nghe nặng trĩu. Tôi lật giở từng quyển sổ  khám bệnh, tất thảy 21 quyển sổ khám bệnh, phần lớn là những cô bé ở độ  tuổi 16, 18, thậm chí có trường hợp mới 15".
Trong thếp sổ khám  bệnh, điều mà tôi ám ảnh nhất là thủ tục bắt buộc: "Đơn xin phá thai".  Tất cả những lá đơn mà những cô gái viết sau phần tên: Lê Thu H., 17  tuổi. Đến phần lý do phá thai: "Chưa có gia đình nên không thể giữ cái  thai được... Trong quá trình làm thủ thuật nếu có bất kỳ điều gì xảy ra,  tôi xin chịu trách nhiệm và không có khiếu nại gì...".
“Con dại cái mang”
Sau  một hồi lân la làm quen, tôi gặng hỏi người phụ nữ: "Chị đưa ai đi khám  vậy?". Người phụ nữ im lặng hồi lâu rồi đáp: "Con gái tôi. Khổ lắm,  cháu mới 17 tuổi nhưng đã 22 tuần rồi". Quay mặt sang  phía cô con gái,  người phụ nữ mắt đỏ hoe: "Thế là hỏng cả một đời rồi!". Nghe chị nói,  tôi cũng như nhói buốt lòng.
Thu  Xuyến, tên cô gái mới thật hay làm sao. 17 tuổi, cô bé dáng người khá  phổng phao. Da ngăm đen nhưng khuôn mặt trông rất duyên. Mặc cho người  mẹ đang trĩu nặng tâm trạng, cô bé vẫn hớn hở nói cười và chờ đến lượt  mình. Chỉ có bà mẹ chẳng nói chẳng rằng, ngồi suy tư. Chốc chốc, cô gái  lại quay sang nói gì với mẹ, bà chỉ gật đầu rồi lại im lặng.
Mẹ  Xuyến kể với tôi rằng, nhà có mỗi mụn con, lại là con gái, bà rất cưng  chiều. Vì muốn con học hành không thua chúng bạn, bà đã cho con lên học  trường chuyên ở tỉnh. Học xa nhà, bố mẹ ít có điều kiện lên thăm nom,  quản lý, Xuyến đã dính vào yêu đương. Chẳng biết yêu đương thế nào mà  tháng vừa rồi mới về nói với mẹ. Mẹ Xuyến đã ngã ngửa khi biết tin cô  con gái đã có bầu được 22 tuần.
Học hành chưa tới đâu, sinh con  rồi dang dở học hành, bà cũng không đành lòng nhìn con như thế. Nhưng bà  lại nghĩ, đi "kế hoạch" thì mang tội. Nghĩ thế này cũng không được, thế  kia cũng chẳng xong. Nứt mắt ra đã cho cưới thì liệu có ổn thỏa. Mẹ  Xuyến gặng hỏi về bạn trai của con thì mới biết cậu thanh niên đó đã  "bặt vô âm tín", không biết ở đâu mà tìm. Đấu tranh tâm lý, bà quyết  định đưa Xuyến đi "kế hoạch". "Bắt nó đi giải quyết cũng đau lòng lắm,  nhưng chúng còn trẻ quá, tương lai chưa biết thế nào. Thôi thì đành  lòng", mẹ Xuyến thở dài.
Sau khi rời phòng tư vấn, Xuyến được bác  sĩ chỉ định làm các xét nghiệm máu, siêu âm, soi tươi..., sau đó bác sĩ  mới tiến hành cho "ngậm thuốc" chờ vài tiếng sẽ vào phòng thủ thuật để  giải quyết. Do là con so nên thời gian ngậm thuốc của Xuyến kéo dài...  Nghe bác sĩ nói, có nhiều trường hợp phải "ngậm thuốc" hơn chục ngày mới  làm thủ thuật được, mẹ Xuyến chỉ biết lủi thủi đi đứng ngoài hành lang  đợi con... “kế hoạch”.
Tâm sự với tôi, người phụ nữ này không cầm  được nước mắt. "Con dại cái mang, tôi cũng thấy nhục nhã lắm cái cảnh  đưa con đến bệnh viện "giải quyết" vì không biết bạn nó là ai. Mẹ con  tôi ra đây ăn trực nằm chờ bệnh viện 3 ngày trời mới được làm các xét  nghiệm và nhập viện. Đắng lòng vì có con gái dại dột", người phụ nữ trầm  tình.
Không chỉ có mẹ Xuyến là đắng lòng vì con, còn nhiều người  mẹ khác cứ ngồi co ro bên hành lang vì ngượng ngùng khi đưa con đến đây  "kế hoạch". Chị Nguyễn Thị H. ở Thanh Trì (Hà Nội) mặt ủ rũ khi ngồi  chờ đến lượt con mình. Cô con gái mới 16 tuổi nhưng đã có thai 19 tuần.  Cô gái tỏ ra lo lắng, chốc lại hỏi mẹ để ghi vào thủ tục. Bà mẹ khuôn  mặt nặng trịch, lời nói nhát ngừng, ngắt quãng.
Khi bác sĩ hỏi  chị H. mới kể rằng, do thường xuyên phải đi "đánh" hàng giáp vùng biên  Lạng Sơn về bán buôn, bố mẹ không có thời gian quản lý con nên mới xảy  ra cơ sự này. 16 tuổi nhưng  cô bé già dặn hơn tuổi rất nhiều. Tình cờ  một lần nhìn thấy con tắm, chị H. mới phát hiện ra con... bụng to.
Chị  H. tá hỏa đưa con đi khám thì cái thai trong bụng đã 19  tuần. Thủ phạm  là một chàng trai quen ở  khu lao động gần nhà. Điều đau nhất chị H.  không biết mặt "thủ phạm" và từ khi cô con gái nói có bầu, cậu thanh  niên kia đã bỏ khu lao động đi làm chỗ khác. Không đành lòng để con mang  tiếng "không chồng mà chửa", chị H. quyết định cho con đi "kế hoạch".  Chị H. sụt sùi: "Bước đường cùng tôi đành phải đưa cháu lên viện “giải  quyết” chứ cứ để nó thế này thì còn ai nhòm ngó đến, còn gì là tương  lai".
...Dãy ghế bên ngoài phòng khám số 3 vẫn khá đông người  ngồi chờ. Những cô gái "mặt búng ra sữa" đi nạo hút cũng khá đông, đặc  biệt rất nhiều ca khi thai đã quá to. Những ánh mắt e ngại nhìn các cô  bé thập thò nơi cửa phòng khám. Nhiều đôi hình như lần đầu đến đây còn  tỏ ra lo lắng nhưng cũng có không ít cô gái vẻ mặt chẳng biểu lộ chút  gì, đi lại tự nhiên. Còn những bà mẹ thì chỉ biết thắt lòng và ngồi chờ  bên ngoài...