| 
			
			 R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư 
			
			
			
				
			
			
				 
				Join Date: Dec 2008 
				
				
				
					Posts: 44,699
				 
				 
	Thanks: 262 
	
		
			
				Thanked 591 Times in 456 Posts
			
		
	 
	Mentioned: 0 Post(s) 
	Tagged: 0 Thread(s) 
	Quoted: 1 Post(s) 
				
				
  
    Rep Power:  61
  
  
  
				
				     
			 
	 | 
	
	
	
		
		
		
		
			
			Cậu bé  đứng lặng lẽ nhìn theo những bước chân hối hả chạy lên xe để về kịp tổ  ấm của mình. Cậu chả ước ước gì cả, chỉ mong mẹ đến sớm để đưa cậu về  với cô em gái bé bỏng đang đợi anh ở nhà… 
 
Chú bé Lưỡi Trai
 
“Nhà  cháu ở Thanh Hóa, bố cháu đi bể ở miền Nam, mỗi năm về nhà 2 lần,  mẹ ở  nhà nuôi hai em và ông nội bị bệnh” – chú bé ăn xin ở chợ Đồng Xuân, Hà  Nội bắt đầu kể cho tôi nghe về gia đình mình.
 
Cậu  bé ấy mới 13 tuổi nhưng đã phải đi làm để lấy tiền nuôi ông nội và cô  em nhỏ chưa đầy 1 tuổi. Trong năm học, cậu ở nhà với mẹ ở Thanh Hóa,  nhưng đến kỳ nghỉ hè thì lại cùng mẹ và ông lên Hà Nội “hành nghề” ăn  xin.
  |  | Lưỡi Trai được một người bán nước cho tiền. Ảnh: HT  |   
Tôi gọi cậu là Lưỡi Trai, vì cậu bé ấy đội đến hai cái mũ trên đầu. Một cái để tránh mưa nắng, một cái để đựng tiền ăn xin.
 
Lúc  mới gặp, khi bị tôi kéo vào quán nước cạnh phố Gầm Cầu, Lưỡi Trai cứ  run run. Vừa khai tên tuổi, quê quán với tôi, mắt cậu bé vừa rơm rớm  nước mắt vì sợ tôi sẽ bắt đi nơi khác.
 
“Ngày  trước, cháu đi ăn xin cũng bị mấy chú ấy bắt” – Lưỡi Trai kể về ngày  cậu bé bắt đầu theo mẹ lên Hà Nội học nghề “Cái Bang” này. Có thể những  người giữ chú bé lại ngày đó là trật tự phường nên không làm gì Lưỡi  Trai mà chỉ hỏi han vài câu rồi lại thả ra.
 
Đợi mẹ ở bến xe
 
Nhà của Lưỡi Trai ở một xóm trọ gần đường tàu. Cậu ở với ông nội, mẹ và em gái nhỏ. 
 
Hàng ngày, mẹ cậu ở nhà trông em, nấu cơm cho Lưỡi Trai và ông đi ăn xin. Mỗi người một hướng, tối đến mới gặp lại nhau.
 
“Địa bàn” ăn xin của chú bé 13 tuổi ấy là quanh quanh chợ Đồng Xuân, bốt Hàng Đậu, chợ Long Biên.
 
Lưỡi  Trai đi quanh quẩn các cửa hàng, đến trước cửa các ngôi nhà để mong có  người hảo tâm giúp đỡ. Cậu bé chỉ lẳng lặng đứng bên ngoài những nơi đó,  tay cầm mũ hoặc một chiếc túi màu đen nhưng không hề lèo nhèo xin tiền  khách.
 
Nhìn  bộ dạng của cậu, ai cũng hiểu, nên cũng có nhiều người cho tiền. Lưỡi  Trai bảo với tôi, mỗi ngày cậu cũng kiếm được mười mấy tờ 1 nghìn và 2  nghìn trong túi.
 
Cậu  "đi làm "từ 6 giờ 30 sáng. Đến tối thì đợi mẹ đón ở bến xe buýt Long  Biên. Vì Lưỡi Trai không nhớ đường về nhà (vốn rất ngoằn nghèo) nên cứ  đến 7 hoặc 8 giờ tối là lại đợi mẹ đến đón về.
 
Những  ngày đầu lên Hà Nội, cậu bé bị lạc thường xuyên. Mẹ Lưỡi Trai phải đi  tìm vất vả mới thấy con. Nên từ đó, mẹ rặn cậu, khi chưa quen đường về,  tạm thời cứ đến bến xe cho dễ nhớ. Mẹ sẽ đến đón cậu vào buổi tối.
 
Nhưng Lưỡi Trai không có đồng hồ, nên mỗi khi trời tối, cậu lại phải hỏi người đi đường để biết mấy giờ mà còn về bến xe đợi mẹ.
 
Giữa  nơi mênh mông biển người ấy, cậu bé đứng lặng lẽ nhìn theo những bước  chân hối hả chạy lên xe để về kịp tổ ấm của mình. Cậu chả ước ước gì cả,  chỉ mong mẹ đến sớm để đưa cậu về với cô em gái bé bỏng đang đợi anh ở  nhà…
 
Những đứa bé bán rong
 
Mấy  hôm này, tôi đi tìm Lưỡi Trai khắp nơi để tặng cậu món  quà. Nhiều người chỉ cho tôi những đứa trẻ đi lang thang khác. Đứa thì  bán kẹo cao su, đứa thì bán thuốc.
 
Ở  phố Gầm Cầu, tôi bắt gặp hai em lang thang như vậy, vừa đi vừa hút  thuốc lá phì phèo. Một cảm giác giật thót, nhói đau trong người.
 
Liệu sau này, Lưỡi Trai có như vậy hay vẫn sẽ giữ được sự trong trẻo của mình?
  |  | Sớm bươn chải kiếm sống, các em nhỏ này sẽ vượt qua được những cám dỗ, để vươn lên trưởng thành?  |   
Tôi  hỏi người bán nước nơi tôi gặp cậu lần đầu, họ bảo không thấy Lưỡi Trai  mấy hôm nay rồi. Có lẽ cậu về quê với mẹ vài ngày chăng?
 
Giữa  hơn chục đứa trẻ lang thang quanh khu phố này, có lẽ Lưỡi Trai còn may  mắn hơn các bạn vì vẫn được sống với mẹ và ông. Nhiều em khác phải đi  làm ở các tiệm ăn hoặc bán hàng rong trên phố, mỗi năm chỉ được về nhà 1  lần vào dịp Tết.
 
Phải  đối mặt với quy luật sinh tồn khi còn quá trẻ, phải sống gần những tay  anh chị đã lớn, liệu có bao nhiêu đứa bé ấy vẫn còn ngoan hiền?
 
 |   
 
Hoàng Lan 
 VTCNews 
 
		 
		
	
		
		
		
		
		
	 |