|
R8 Võ Lâm Chí Tôn
Join Date: Jun 2009
Location: US
Posts: 17,796
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 0 Post(s)
Rep Power: 34
|
Tiềm năng kinh tế từ lòng yêu cái đẹp (kỳ cuối)
Có thể nói không ngoa rằng, so với nhiều ngành sản xuất, kinh doanh thì những nghề vận dụng kiến thức mỹ học, nâng niu cái đẹp là một tiềm năng, một loại “công nghệ siêu sạch” và rất giàu sức sống.
Nghề bày cỗ
Nhìn anh trung niên gầy gò bày xong mâm tiệc vừa nhiều dinh dưỡng, vừa đẹp đến nao lòng, tôi gợi chuyện nhằm làm sáng tỏ lí do nào khiến anh gầy vậy. Té ra, mỗi “nghề” đều có cái nghiệt ngã của nó.
Anh có biệt tài về nghề làm cỗ và có thể nói cả giờ đồng hồ chưa hết những “quy phạm” nghề nghiệp. Từ lễ tạ, lễ cầu tài, lễ động thổ, lễ kỳ yên đến giỗ, có giỗ nhật lâm bình thường (người Nam gọi là cúng kỵ cơm) rồi giỗ dối, giỗ họ, giỗ tổ...
Thì ra, từ sâu thẳm văn hóa Việt, những lễ tiết này đã có khởi thủy từ lâu đời.
Để nắm bắt được, làm không bị “khước” thực là rất khó.
Đơn cử như việc mổ con gà đại lễ nặng tới 5kg, ngay từ khâu làm lông phải bảo đảm không một vết xước nhỏ. Khi luộc, thế nào mà trong chín, ngoài không bị nứt nẻ là cả một tuyệt công. Còn việc “om” lửa phải sao cho gà luộc xong có màu vàng đều, da mịn, không mất màu từng vùng.
Từ khâu mổ đến khi con gà chín đều, màu đẹp còn phải kèm thêm tiêu chuẩn là tạo được “thế phượng” cho gà lễ.
Làm sao con gà phải đầy khí phách, muốn vươn tới như khát vọng của con cháu.
Anh tâm sự: không cứ gì ngày lễ trọng đâu, xã hội từ chỗ “ăn no mặc ấm” đã tiến lên “ăn ngon mặc đẹp” từ hồi nào, giờ đây có vẻ đã lại bỏ cái ngưỡng này rồi, đang tiến đến mức “ăn đẹp” nữa cơ, nên để nâng cấp mình cập nhật những mặt đó không hề dễ.
Mỗi khi có “đơn đặt hàng”, lúc thì của một gia tộc, có khi của một nhà hàng mình phải thức cả đêm là chuyện thường. Vừa lo thiết kế cấu trúc mâm bàn, vừa trang trí, thể hiện. Thức đêm nhiều, thần kinh vị giác cũng bị “trụy” với hầu như tất cả của ngon vật lạ, nên gần như mất thói quen thèm ăn, người cứ gầy rộc đi.
Anh Thảo, người Sơn Tây, với vốn liếng được truyền từ vài đời, nay đã trở thành “cây đa cây đề” của xứ Đoài. Đám xá nào lớn, đình đám đều qua tay anh xếp đặt và thù lao cũng không phải nhỏ. “Chuyên viên” này cùng 5 cộng sự của mình có tháng thu nửa trăm triệu.
Giờ đây, do được tiến cử của một người Hoa, anh vào Sài Gòn hành nghề, một bước phát triển mới đang chờ đón anh ở mảnh đất phồn thực này.
Nghề... lang thang
Nếu ai hỏi Trọng Mỹ làm gì, anh trả lời: làm nghề… lang thang thì đừng nghi ngờ anh không nghiêm túc.
Anh làm nghề lang thang. Có điều, “lương” của anh có tháng bằng lối 5 kỹ sư xây dựng.
Trọng Mỹ sinh năm 1957, ba chục năm cầm lái xe tải, đồng lương chỉ đủ ăn và tần tảo nuôi ba nhóc ăn học .
Một ngày nào đó, anh bị sếp sa thải vì tính lãng mạn của mình. Anh có thể bỏ nhiệm vụ để lang thang đến mê đắm vào một vùng hoang sơ nhưng đẹp như tiên giới, bỏ cả xe hàng nằm đó cho trời trông.
Loại tư duy trời biển này mà còn cầm lái thì rất phiền, nên năm 1998 anh bỏ nghề, theo học vài tháng quay phim, chụp ảnh.
Ở miền Trung quê anh khi ấy, nghề này dễ “móm” lắm, cả tháng được vài chủ nhật có đám. Hết đám, hết tiền!
Một lần, anh gặp một nghệ sỹ Việt kiều và bà này đã coi kho ảnh của anh. Coi xong, bà ta chọn 20 bức và trả 2.000 USD hẳn hoi. Anh bàng hoàng không tin vào sự thể nữa.
Trước khi chia tay, người phụ nữ này xin số điện thoại, địa chỉ email và nói: “Nếu theo nghề săn ảnh, anh sẽ có cơ phát triển”.
Lời tiên tri ấy theo anh hơn hai mươi năm nay và anh hiện giữ được khoảng 15kg phim chụp cùng lối 20 “ghi” (Gb) ảnh số.

Ghi nhận ngôn ngữ tĩnh lặng của hồng hoang xong lại về biển tích cóp thêm cảm xúc cho mình.
Anh quên hết vụ áo cơm thế tục, lâng lâng chia xẻ cảm xúc với con người.
Và có lúc bỏ cả chuyến xe với giá vé 300.000 đồng để thẫn thờ trước cái đẹp một miền sơn dã.
Ngày nay, các studio tìm đến anh, mua ảnh nền của anh để lồng ghép cho ảnh cưới, liên hoan thêm đa dạng, sinh động. Có những “gói hàng” 17 tấm, anh bán cho một đại gia 30 triệu đồng.
Có tình huống, hai nhà dịch vụ đến một lúc với cùng yêu cầu. Khi anh bán cho nhà này, nhà kia bứt rứt tiếc nuối như mất của. Bán xong, anh quay lại xuất tiếp cho nhà kia một “sê ri” mới, khác hẳn bộ trước và có một vẻ đẹp, một chủ đề khác, đến lượt bên này lại “tiếc đứt ruột”.
Anh thuộc “típ” người thực tế, không cần danh, chỉ cần tiền mặt. Ai đó mua ảnh, mua luôn cả tác quyền, tùy, miễn là trả bằng USD!
Và anh đang giàu lên rất nhanh! Anh cũng vừa tậu con Nikon D7000 gì đó, giá gần dăm chục triệu cả bộ phụ kiện, làm “cần câu cơm” mới.
Và anh lại lang thang. Anh đang đặt vé cho một chuyến “đại lang thang” qua Nepan, Ấn Độ vài tháng để thực hiện mơ ước của mình.
Nghề tạo biểu tượng

Một sự kiện gì đó qua đi, những hưởng thụ của người tham dự bằng lời nói, bằng tiệc tùng rồi cũng phôi phai; thậm chí bằng tiền cũng có lúc tiêu hết.
Nắm bắt được điều đó, nghề tạo biểu trưng ra đời. Mỗi dịp hội thảo, kỷ niệm thường niên, họp mặt, khánh thành… ngành này tạo ra một sản phẩm để làm quà lưu niệm cho đại biểu.
Ngoài ra, với từng nhóm đối tượng, từng khung thời gian, từng ý nghĩa sự kiện, họ còn tạo ra những vật phẩm làm ấm lòng người.
Cuộc sống năng động và phát triển đang ngày càng tạo thêm môi trường cho mọi khả năng thăng hoa, cho tài hoa phát tiết và đem lại những tiềm năng kinh tế đáng kể, góp phần vì cuộc sống đẹp giàu.
Bài và ảnh: Nguyễn Huy Cường
(Tamnhin)
|