Báo Thanh Niên vừa  tổ chức đưa bé Nguyễn Thị Tuyết Ngân, 9 tuổi, bị bắt cóc, hành hạ và  bắt đi ăn xin -  trở về sum họp gia đình tại  P.6, TP Mỹ Tho (Tiền  Giang). 
Trước  đó tối 13.2, bạn đọc gọi điện báo tin có một bé gái 9 tuổi thất lạc gia  đình, hiện được một người ở bến đò Sơn Đất (xã Nhơn Mỹ, H.Chợ Mới, An  Giang) nuôi nấng, nhờ báo đăng ảnh để gia đình biết đến đón em về.
 11 ngày kể từ khi phát hiện ra bé Ngân cho đến khi đưa em trở về đoàn  tụ gia đình, các phóng viên Thanh Niên đã lặn lội tìm kiếm gia đình em  khắp nơi - từ An Giang, qua Bến Tre rồi Tiền Giang - chỉ với những thông  tin hết sức mơ hồ do bé cung cấp. Sau bao lần mừng hụt, cuối cùng chúng  tôi cũng đã tìm được gia đình cho bé.
 
Bị bắt đi ăn xin
 Với cô bé mới 9 tuổi đầu này, ký ức về gia đình, cha mẹ, ngôi nhà nơi  bé được sinh ra và lớn lên cứ đứt đoạn và có phần lộn xộn. Bé chỉ nhớ  mình tên Ngân, cha tên Tuấn, mẹ tên Thủy, còn nhà ở đâu thì em không  nhớ. Bé cũng không biết mình đã thất lạc gia đình bao lâu rồi. “Bữa đó,  ba kêu đi mua nước đá, chị Phụng lấy xe đạp chở con đi rồi chở đi luôn  tới bây giờ”, bé Ngân nói.
 Sáng hôm sau, chúng tôi bắt đầu truy tìm tung tích “chị Phụng”, theo  lời mô tả không mấy rành rọt của bé Ngân. Sau nhiều ngày lặn lội dò hỏi,  cuối cùng chúng tôi cũng may mắn gặp được người cần tìm.  Phụng tên đầy  đủ là Nguyễn Thị Phụng, khoảng 17 tuổi, con của một người phụ nữ tên  Phượng, quê quán ở Bến Tre, có khoảng 5 năm sống ở Xẻo Chùa (xã Nhơn Mỹ)  với người chồng chắp nối tên Cộm.
 
                           |   
            Nguyễn Thị Phụng, nghi can bắt cóc bé Ngân - Ảnh: Thanh Quốc | 
      
  
Người nhà ông Cộm cho biết hiện 2 người đã ly thân, bà Phượng sống  với Phụng và đứa con trai út tên Hồng. Khoảng 3 tháng  trước, bà Phượng  đưa bé Ngân về sống chung tại đây. “Con nhỏ ốm nhom, nhỏ thó vậy mà hai  mẹ con Phụng bắt phải lò dò xuống mương xách nước lên nhà cho tắm; ăn  cơm xong còn bắt bé Ngân phải bưng cả thau chén xuống mương rửa; rồi bắt  đi xin tiền. Đã vậy, hai mẹ con còn thường xuyên đánh đập con bé, đánh  nhưng không cho khóc. 
Nhiều lần gặng hỏi bé Ngân nhà cửa ở đâu để tôi  đưa về, nhưng con bé chỉ khóc mà không dám nói”, một người em gái ông  Cộm nói.
 Theo Công an xã Nhơn Mỹ, dù tuổi còn nhỏ, nhưng Phụng đã nhiều lần  trộm cắp xe đạp của bà con lối xóm, bán lấy tiền tiêu. Gần đây, Phụng  bắt bé Ngân đi xin tiền về cống nạp. Từ sáng, bé Ngân đã phải đi lê la  khắp đầu làng, cuối xóm để xin tiền, đến chiều đem về cống nạp hết cho  Phụng và Hồng. “Nó (Ngân) xin có được bao nhiêu tiền đâu, mỗi đêm tôi  chỉ lấy của nó 10.000 đồng”, Phụng khai nhận. Cả bà Phượng và Phụng cũng  đã thừa nhận với công an xã mình có đánh đập bé Ngân, nhưng Phụng nói  “tôi chỉ đánh nó bằng cây có 2 lần hà”!
 Trong khi đó, bé Ngân lại cho biết: “Mấy bữa con đi xin được ít tiền  về nhà là bị mẹ (bà Phượng), chị Phụng đánh. Riêng anh Hồng đánh con  nhiều nhất. Họ đánh con quá, con chịu không nổi. Bữa đó con đi xin tiền  rồi trốn luôn không trở về nhà nữa”. 
 
Người lái đò tốt bụng
 Sau khi bỏ trốn khỏi nhà bà Phượng, bé Ngân phải sống lang thang, áo  quần rách rưới, cáu bẩn. Hằng ngày, bé Ngân đi khắp chợ rồi xuống bến đò  Sơn Đốt (bờ thị trấn An Châu, H.Châu Thành, An Giang) xin tiền lẻ để  mua đồ ăn; đến tối lại lò dò về nằm ngủ ở một góc công viên thị trấn.
 
                           | Mỗi ngày bé Ngân vẫn luôn theo sát anh Danh kể cả lúc anh lái đò - Ảnh: Thanh Quốc 
 | 
      
  
Chạy trốn chưa được bao lâu thì bé Ngân bị Hồng (cũng bỏ nhà đi bụi -  PV) tìm thấy. Hồng bắt bé Ngân hằng ngày phải đi xin tiền, nếu không nó  sẽ chỉ chỗ ở của bé cho mẹ Phượng biết. “Có ngày con đi xin được 50.000  đồng với 10.000 đồng (tức là 60.000 đồng nhưng cô bé không biết cộng  lại - PV), nhưng bị anh Hồng lấy đi chơi game hết, không cho tiền con ăn  cơm”, bé Ngân nói.
 Cuộc sống của cô bé thất lạc gia đình là một chuỗi ngày dài lang  thang, đói khát... tiếp nối nhau. Những thức ăn người ta bố thí em dùng  để lót dạ, góc tối công viên là chỗ ngả lưng, gờ đá là chỗ tựa đầu. Cho  đến ngày 9.2 (nhằm ngày mùng 7 Tết Nguyên đán) vừa qua, khi bé Ngân lê  tấm thân đói lả xuống bến đò Sơn Đốt xin ăn thì gặp anh Võ Thanh Danh,  hành nghề lái đò thuê đưa khách qua sông Hậu. Nhìn thấy cô bé rách rưới,  đói khát anh động lòng đến hỏi thăm. “Bé Ngân nói nhà con ở xa lắm, con  đi lạc, không biết đường về nhà. Thấy tội quá, tôi hỏi con chịu về ở  với tôi không? Vậy là con bé theo tôi về nhà”, anh Danh nói.
 Anh Danh đã có vợ và hai con gái, cuộc sống không dư dả gì. Anh kể:  “Tôi dẫn bé Ngân về tắm rửa, gội đầu cho sạch sẽ rồi kiếm đồ mới cho nó  thay. Vợ tôi bắt chí cho nó 3 ngày liền, được gần cả trăm con. Con bé  khôn lanh lắm, không ai dạy nhưng nó tự gọi tôi bằng ba, kêu vợ tôi bằng  mẹ ngọt xớt. Bây giờ đi đâu nó cũng bám theo tôi, kêu ở với ai cũng  không chịu, nói con chỉ ở với ba Danh hà”.
 Thoạt đầu, thấy đứa bé đáng thương, vợ anh cũng ủng hộ quyết định của  chồng. Nhưng sau đó những người hàng xóm cứ chọc ghẹo “bé Ngân là con  rơi của anh Danh” nên chị Bích sinh ghen, kêu anh đưa con bé đi nơi  khác. “Ở đây người ta cứ trêu chọc là con rơi của tôi hoài nên vợ tôi  ghen. Hơn nữa, con bé cũng thương tôi thiệt, nửa đêm đang ngủ nó giật  mình thức dậy bò qua lấy mền đắp cho tôi, thấy vậy vợ tôi càng nghi...”.
 
Có thêm bà nội 
 Bị vợ ghen dữ quá, anh Danh đành bấm bụng nhờ một người bạn tên Nhựt,  cùng làm nghề lái đò thuê nuôi bé Ngân giùm. Anh Nhựt chưa vợ, dắt bé  Ngân về nhà mẹ. Bà Huỳnh Thị Hòa, mẹ anh, thấy con bé lòng vui như “bắt  được lộc trời”.  Bà Hòa nói: “Con bé rất ngoan, kêu tôi bằng bà nội ngọt  xớt. Tôi tắm rửa cho nó, sắm sửa  quần áo, giày dép mới cho nó...”.  
 Cũng theo lời kể của bà Hòa, thì con bé rất dễ nuôi, chỉ khoái ăn  rau, ít ăn thịt, cá. Đặc biệt, bé Ngân rất thích uống nước hột é, tối  nào bà Hòa cũng pha cho nó một ly bự. “Nghe người lớn nói sáng mai đưa  nó về gặp cha mẹ, suốt đêm qua con bé cứ thức hoài không chịu ngủ. Tôi  cố dỗ dành và hỏi sao con không ngủ, nó nói tại mừng và nôn về nhà quá.  Nuôi con bé một thời gian mến tay, mến chân rồi giờ xa nó không đành”. 
 Bà Hòa còn cho biết tối đó bé Ngân nằm xem phim rồi bỗng khóc sướt  mướt khi thấy cảnh một đứa bé bị lạc mất cha mẹ. “Con bé nói sao cảnh đó  giống con quá nội ơi. Về nhà rồi con nhớ bà nội, nhớ ba Nhựt, ba Danh  lắm, rồi bé Ngân ôm tôi, hai bà cháu đều òa lên khóc”, bà Hòa kể.
 Sau khi trao bé Ngân cho gia đình, trên đường về, bà Hòa mặt buồn  rười rượi. Bà vừa nói vừa mếu: “Đưa bé Ngân về nhà, nhưng lòng tôi cứ  mong đó không phải là nhà nó. Tôi mua cho con bé mấy bộ đồ mới, một bịch  hột é thiệt bự, nhưng không mang theo vì tôi nghĩ nó sẽ trở về cùng  tôi, vậy mà... Thôi thì mai mốt tôi sẽ quay lại thăm nó, mang đồ lên cho  nó luôn vậy”. (Còn tiếp)
 
Thanh Quốc, thanhnien.com.vn