Sáng hôm sau hành quân. Giao liên Phẩm ra địa điểm đóng quân sớm lắm.
Cậu ta cũng
“đả thông” cho khách những điều cần thiết rồi bắt đầu dắt đoàn người đi.
Tôi đến sờ trán thằng Núi, thấy nó bớt sốt, nhưng vẫn mê man. Không biết ở trên đưa một anh chàng học vẽ chưa ra họa sĩ như thế này vô Nam để làm cái giống ǵ ?
Nh́n qua nét vẽ của anh ta, tôi thấy anh ta cần phải học ít nhất là ba năm nữa mới vẽ đúng h́nh khối và anatomy.
Rủi nó chết ở đây, ai khổ ai đau chứ Trung ương
đâu có đau khổ chút nào . Hơn nữa Trung ương đâu có biết tới .
Chúng tôi được đi sát với giao liên nghĩa là đi đầu đoàn. Nhưng v́ Thu đi chậm nên bị lính kêu, Phẩm lại đẩy chúng tôi xuống khúc giữa.
Đến lúc nghỉ trưa, cũng do yêu cầu cửa lính, đám dân chánh chúng tôi lại bị cho xách đèn đỏ bọc hậu, nhưng rồi vẫn cứ rơi dần lại phía sau.
Con nhà lính c̣n cực khỏe đi vượt lên phía trước hết cả.
Người dẫn đầu của toán sau cùng là tôi. Người đi sau cùng của toán sau cùng là Thu.
Người đi giữa cố nhiên là nhạc sĩ họ Hoàng.
Thỉnh thoảng nhà nhạc sĩ dừng lại gục trên đầu gậy (tôi phải dừng lại chờ) quắc mắt về phía trước càu nhàu :
– Mày hỏi chuyền dùm thằng Phẩm xem nó dẫn có lạc đường không mậy ?
– Đường ǵ mà lạ c. Nó đi hàng ngày mà !
– Đường ǵ kỳ cục thế này chứ . Không bước được một bước trên mặt đất bằng !
– Đường giải phóng miền Nam chớ đường ǵ mà ky cục ! Đây Trường Sơn vinh quang mà !
– Đường ǵ đi hoài không đến. Vinh ǵ mà vinh ?
– V́ nó là đường đi không đến ! Vinh th́ có vinh nhưng nó không đến vẫn không đến.
Nói pha tṛ vần lân một chút vậy rồi đi tới nữa. Cái điệp khúc này nhà nhạc sĩ cứ lặp đi lặp lại với giọng tenor.
Bỗng được lệnh của giao liên truyền lại :
- “ Nghỉ mười phút .”
Hoàng ném cái gậy ngồi phệch xuống đất ngay tựa lưng vào chiếc ba lô soải hai chân ra thở phào:
– Tưởng mày quên cho nghỉ chớ !
– Uống nước uống non đi cha nội, ở đó mà càu nhàu . Nó lại bắt đi nữa bây giờ !
Tôi quay lại Thu :
– Thu này, em có thấy cái ông mặt sắt đi ở giữa đoàn không ?
– Không, ủa mà có, cái ông môi thâm sịt đầu vuông như tảng đá kê cột nhà phải không?
– Ừ chính là ông kẹ đấy !
– Để làm ǵ ?
– Em có muốn xin về Hà Nội th́ xin ông ấy ngay bây giờ đi !
– Thôi đi anh đừng có đùa ! – Thu hơi cáu .
– Anh nói thật mà. Ông mà đồng ư là giao liên phải kệu em ra Hà Nội đấy.
Từ ngày thằng Hồng trốn mất, Thu không c̣n tí hy vọng ǵ quay lại nữa, nên đành phải
“đi giải phóng Miền Nam… cùng quyết tiến bước” vậy.
Hoàng tợp ngụm nước rồi nói :
– Vô tới trạm trong anh Bảy sẽ nấu mẻ cao khỉ cho lem gái tẩm chân là trèo núi như thần thôi .
– Anh có mang theo đó à ?
– Tao nhất định thắng lợi mà !
Lệnh giao liên truyền xuống :
– Tiếp tục đi. C̣n một chặng ngắn tới trạm.
(Đây chỉ là lối động viên của giao liên thôi. Một chặng của họ là vô tận. Có khi lội hộc máu cũng chưa tới !)
– Lệnh nghỉ vừa truyền xong th́ lại có lệnh đi !
- Hoàng nhạc sĩ quát với cặp mắt nảy lửa
- Nghỉ chưa hết thúi cái đít th́ bắt đi ! Thằng phải gió mày có khùng không hả ?
Tuy giận dữ như vậy nhưng họ Hoàng vẫn gượng chỏi gậy đứng đậy lụm cụm di theo. Được một quăng tôi bị
“đứt đuôi,” đoàn đă bỏ tôi xa lắc, tôi quay lại th́ họ Hoàng cách tôi một quăng khá xa và không thấy Thu đâu nữa. Tôi đứng chờ Hoàng tới và hỏi:
– Thu đâu ?
– C̣n múa Hồ Thiên Nga ở đằng sau . Mày là Hoàng tử trở lại rước.
– Hồi mới xuất phát giao liên bảo cố nhiều đường ṃn
“ngánh” coi chừng lạc, ḿnh lớ quớ bị lạc cho coi.
– Mày trở lại rước nó đi !
– Khổ quá! – Tôi ngóng phía trước :
- Đoàn đi mất hút, không chờ.
Nh́n phía sau :
- Không thấy Thu. Tôi bèn tụt ba lô ném xuống đất bảo :
– Anh ngồi đây chờ.
– Ừ, đi cho lâu lâu nghe !
– Đứt đuôi thế này c̣n bảo lâu lâu.
– Kệ mẹ nó. Tao cần nghỉ cái đă. Mà nè ! Tao bảo nè!
Tôi vừa đi được ít bước th́ quay lại gắt :
– Ǵ ?
– Mày tới đó nếu nó bi cọp ăn th́ quơ ít xương đem về cho tao nấu cao nghe chưa ?
Tôi phát quạu, làm thinh, đi thẳng. Được một quăng xa chừng nửa cây số thấy Thu ngồi ở ven đường. Tôi quát :
– Sao ngồi đó ? Có đi mau lên không?
Thu không nói không rằng. Tôi vẫn chưa hết giận :
– Người ta đi mất đất rồi, mau lên.
Thu vẫn không nhúc nhích. Trời ơi, trông mặt nàng mới thảm hại làm sao. Tôi đỡ nàng đứng dậy bảo :
– Đưa ba lô đây anh mang cho.
Nàng chỏi gậy đứng lên và bước từng bước một như xẩm bó chân. Tôi cũng chẳng oai phong ǵ. Chỉ được cái may là bao tử chưa đồng khởi.
Tôi đi chậm chậm bên nàng, cố t́m cách đưa nàng đi tới, chậm như rùa cũng được, miễn là đừng ngồi lại, v́ Mác có dạy :
- “ Mọi vật đều tiến triển , cái giống đếch ǵ
đứng lại th́ có nghĩa là thụt lùi !”
Đứng lại mà đă là thụt lùi rồi, th́ ngồi như Thu c̣n thụt lùi bao nhiêu nữa?
Tôi nh́n xuống gót chân Thu, định hỏi :
- “ Cái cổ chân của em có đỡ không ?” (Đỡ ǵ mà đỡ ! Biết vậy nhưng vẫn cứ hỏi).
Nhưng tôi chợt nhận ra mấy lớp băng nhuộm máu đỏ ḷm.
Tôi kêu lên :
– Chân em bị thương à?
– ….
– Bị thương hồi nào, sao không kêu ?
– ….
– Vấp đá hả ?
Thu không nói một tiếng. Mắt nàng bật ra nước mắt. Nàng úp mặt vào đầu gậy mà oà lên.
– Cái ǵ vậy? Tôi quát om lên. Tiếng quát vang lên dội lại từ sườn núi.
- Cái ǵ th́ nói, khóc khóc cái ǵ ? Cứ khóc rồi tới nơi hay sa…o? – Tôi dậm chân đồm độp.
Thu vẫn gục đầu vào cây gậy mà nức nở, đôi vai gầy g̣ run lên. Tôi chợt hiểu ra rồi. Nàng có kinh.
Từ cái lần lấy đường thủy làm đường bộ ngâm ḿnh dưới suối cả ngày, nàng thường hay khó ở. Đàn bà con gái, cái ǵ cũng rắc rối cả.
Biết thân như vậy th́ làm B quay phứt đi hồi ở mấy trạm ngoài, lại c̣n lê vô tới đây làm ǵ kia chứ ! Tôi hậm hực nghĩ.
Nhưng khi trông thấy gương mặt nàng đầm đ́a nước mắt tôi hối hận. Tôi đến bên nàng khẽ hôn vào vệt nước mắt và nói :
– Anh cho chân em một lá bùa sẽ hết đau ngay .
Thu đưa tay ra vẫy vẫy :
– Đưa ba lô đây cho em !
– Đi đă không nổi, c̣n mang ba lô !
– Không, em đi nổi. Em hết đau rồi !
– Th́ đi đi xem nào !
– Anh cứ đưa ba lô cho em. Em khỏe lại rồi ! Em không muốn ai giúp em hết.
Nàng bi chạm tự ái v́ những câu không dịu ngọt của tôi . Tôi thấy có chút hối hận nên dỗ dành. Tôi nói như viết tùy bút :
– Em cố đi lên chút nữa đi. Sắp tới nơi rồi. Ḿnh sẽ nghỉ hai ba ngày. Nghỉ chừng nào chân em hết đau ta lại đi, đi được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Anh chẳng cần tới nơi nữa. Không có em tới, một ḿnh anh chẳng thú vị ǵ. Anh sẽ tới trong giấc mơ hồi hương, trong thực tế và chỉ trong mộng, anh phải có em. Đi, di em !
Tôi tưởng văn chương mồm của tôi đă vuốt nhẹ được trái tim đau, lau khô được ḍng nước mắt của nàng chẳng ngờ lại ngược lại.
Nàng càng khóc to lên và đứng lại. Quờ lấy quai ba lô giật ra khỏi vai tôi buông xuống đất và nói đứt quăng :
– Anh đi đi, đi… cho tới quê nhà… C̣n em… em chết ở đây ! Nói xong nàng ngồi khuỵu xuống.
Tôi nắm tay lôi nàng đứng lên . Mặt nàng trắng bợt ra, đầm đ́a nước mắt. Tôi nói cũng hết ra tiếng :
– Đi em ! Cố lên. Tới chỗ anh Hoàng sẽ nghỉ. Kia ḱa cách đây có vài… chục thước !
– Tôi lại cũng cái lối động viên của giao liên. Đứng ra đó là cái lối cổ điển cửa đảng, cái lối treo bó cỏ trước đầu ngựa muôn năm.
***