
Xét trên b́nh diện quốc gia, Quốc hội gồm những công bộc ưu tú nhất, đại diện cho nhân dân cả nước.
Các đại biểu ưu tú này ngày đêm miệt mài nghiên cứu sách lược phát triển đất nước, ban hành văn bản pháp luật đảm bảo cho mọi hoạt động kinh tế, an ninh quốc pḥng, trật tự xă hội thông suốt…
Chẳng hiểu tại sao, văn bản pháp luật mới ra đời cứ thay đổi, sửa đổi xoành xoạch. Văn bản này chồng chéo, đá ngang, chéo ngoe văn bản khác.
Ở tầm vi mô, công bộc ở địa phương, các ngành, các bộ không thấy có mấy sáng kiến thay đổi diện mạo xă hội.
Công việc của họ tập trung vào việc “giật gấu vá vai” cấp cứu, lấp những khuyết tật này bằng các khuyết tật khác.
Những thập kỷ trước nghèo đói, trộm cắp phát sinh, cái quần cái áo phơi ở ban công giữa ban ngày cũng biến mất.
Người Việt vốn thông minh cái “chuồng cọp” ra đời.
Xă hội phát triển nhà nào cũng điều hoà, tivi, tủ lạnh, bếp từ, bếp ga, máy sấy…
Lưới điện dây rợ loằng ngoằng, quá tải hỏa hoạn xảy ra các công bộc nghĩ đến phải có lối thoát hiểm cho cái chuồng cọp, đục thông nhà này với nhà kia … T́m cách cho xe pḥng cháy chữa cháy làm sao đi vào các ngơ, các hẻm.
Thành phố càng ngày càng chật chội, chỗ đỗ xe khan hiếm biến gầm cầu thành băi để xe, bất chấp các quy định về hành lang bảo vệ cầu.
Đến khi hỏa hoạn xảy ra đáng lẽ phải cấm tiệt, xử lư kẻ vi phạm pháp luật, các công bộc lại bàn với nhau hợp thức hoá cho cái sai phạm “tày đ́nh” chấp thuận các băi xe đặt dưới gầm cầu.
Nước thải không gom được, cho đổ trực tiếp vào sông, đưa ra sáng kiến “pha loăng” lấy nước sông lớn đổ vào sông bé, kết cục toàn dân được hưởng công bằng về ô nhiễm.
Hơn chục năm trước trung tâm Hà Nội mỗi trận mưa, ga Hàng Cỏ, phố cổ ngập nước đến bẹn, đổ tội cho thực dân đế quốc xây dựng hệ thống hạ tầng kém cỏi, nay khu đô thị cao cấp Bắc An Khánh, Nam An Khánh, đại lộ Thăng Long… niềm tự hào của bộ mặt đổi mới thành “ốc đảo”, giờ đổ tội cho ai?
“Kinh tế xanh” quả nghe sướng cái tai, xe điện chạy êm ả, không khói, giá thành rẻ, tiết kiệm… ngay lập tức sang năm chuyển đổi xăng thành điện.
Cả hệ thống chạy theo chỉ thị, các công bộc v́ thế khối việc phải làm, phải động năo.
Trạm sạc đặt đâu? Mức độ tiêu thụ, công suất điện có đáp ứng? Tiêu chuẩn, quy chuẩn lắp đặt, an toàn hệ thống và trăm ngh́n thứ nữa ở đâu?
Họ hỏi nhau, lănh đạo hỏi cấp dưới… như thể những vấn nạn ấy không liên đới, không phải trách nhiệm của họ.
Các công bộc hàng ngày “sớm sách ô đi, tối phong bao về” mấy chục năm cải cách, mở cửa chỉ quen “gà què ăn quẩn cối xay” - “tâm tầm” toàn chuyện bố láo, bố toét.