
Hà Nội vừa đề xuất chi hơn 4.600 tỷ đồng để làm công viên hai bên bờ sông Tô Lịch. Nghe thì sang, nhưng bản chất lại chẳng khác nào lấy son phấn trát lên mặt, trong khi bên trong vẫn bốc mùi.
Bởi thử hỏi, sông Tô Lịch bây giờ là gì? Vẫn là “con sông ch.ết”, đen ngòm, nặng mùi, bao nhiêu năm vẫn chưa xử lý triệt để. Vậy mà chính quyền lại mơ giấc mơ biến đôi bờ sông thành công viên xanh – sạch – đẹp, lung linh chẳng khác gì Paris.
Đáng nói hơn, Hà Nội đã từng chi tới 30.000 tỷ đồng cho đủ loại dự án “hồi sinh” Tô Lịch: nào là nạo vét, kè bờ, bơm nước hồ Tây, áp dụng công nghệ Nhật, rồi dự án thoát nước giai đoạn 2, giai đoạn 3… Nhưng kết quả thì mèo vẫn hoàn mèo. Giờ lại thêm 4.600 tỷ để dựng công viên dọc bờ, chẳng khác nào: 30.000 tỷ để tắm rửa nhưng vẫn chưa sạch, rồi lại bỏ thêm 4.600 tỷ mua váy áo lộng lẫy để chụp ảnh check-in.
Trong khi đó, ngoài xã hội: bệnh viện thiếu máy móc, bệnh nhân chen chúc ba người một giường. Trường học quá tải, học sinh phải học ca ba, ca bốn. Người dân thì chật vật lo từng bữa ăn từng đồng...
Vậy mà ngân sách lại sẵn sàng rót hàng nghìn tỷ vào cái gọi là công viên bên con sông ch.ết. Có phải chính quyền đang muốn cho dân một nơi ngồi ngắm mùi nước thải một cách văn minh, trong lành và… có lát đá hoa cương? Nếu không cải tạo triệt để nguồn nước, thì công viên có hoành tráng mấy cũng chỉ là cái nắp cống dát vàng.
Và biết đâu đấy, sông Tô Lịch sắp tới sẽ mang thêm một danh hiệu mới: “Công viên nước thải độc nhất vô nhị trên thế giới”.
Cô Ba