
Ngành giáo dục đang liên tục chìm trong những vụ bê bối, mỗi vụ như một vết cứa thêm vào niềm tin xã hội. Điều lạ lùng là, càng bê bối, lãnh đạo lại càng hô hào khẩu hiệu: nào là “đưa giáo dục Việt Nam vào top 20 thế giới”, “áp dụng AI từ lớp 1”, “cho học sinh học thêm tiếng Lào, Campuchia, Thái Lan, Indonesia”… Toàn những viễn cảnh lung linh, nhưng thực tế thì mùi ôi thiu của bữa cơm bán trú, mùi tham nhũng từ tiền lạm thu, và mùi thối nát của đạo đức học đường đang xộc thẳng vào mũi phụ huynh cả nước.
Mỗi mùa khai giảng, hàng loạt trường vẫn ngang nhiên lạm thu với đủ khoản vô lý: tiền vệ sinh, tiền an ninh, tiền xây dựng, tiền “ủng hộ tự nguyện mà bắt buộc”.
Chuyện sách giáo khoa thì khỏi nói, mỗi năm một bộ, thay vài tranh minh họa cũng bắt phụ huynh mua mới. Từ dùng chung một bộ sách, rồi cải cách thành nhiều bộ, và giờ lại quay về một bộ dùng chung. Trò vòng vo ấy, người khổ chỉ là phụ huynh và học sinh.
Trường tiểu học bán trú thì liên tiếp bị tố dùng thực phẩm bẩn, bữa ăn thiếu dinh dưỡng, thậm chí ăn chặn khẩu phần của học sinh.
Và mới đây, vụ nam sinh ở THCS Đại Kim (Hà Nội) túm tóc, quật ngã cô giáo ngay trong lớp học là cú tát vào toàn bộ hệ thống. Nhưng thay vì nhìn thẳng vào sự thật để chấn chỉnh, nhà trường lại chọn cách… gọi công an điều tra người dám phát tán clip. Cũng chẳng hiếm khi cảnh bạo lực học đường được tung lên mạng, để rồi ai cũng lắc đầu ngao ngán.
Một nền giáo dục mà học sinh coi thường kỷ luật, nhà trường coi thường phụ huynh, xã hội coi thường ngành, thì làm gì có chuyện “top 20 thế giới”? Khi còn chưa lo nổi một bữa ăn sạch cho trẻ nhỏ, thì lấy tư cách gì nói đến AI hay 4 ngoại ngữ?
Và ai phải chịu trách nhiệm cho tất cả những bê bối đó, nếu không phải là Bộ trưởng Nguyễn Kim Sơn – người đứng đầu ngành. Không thể chỉ ngồi ghế cao, đọc báo cáo màu hồng, trong khi thực tế từ gốc đến ngọn đã mục ruỗng. Không thể mải chạy theo khẩu hiệu cách mạng giáo dục, còn ngoài kia giáo viên bị bạo hành, học sinh bị bỏ đói, phụ huynh bị bòn rút.
Khi Bộ trưởng chỉ biết vẽ ra một tương lai rực rỡ nhưng bất lực trước hiện tại thối nát, thì nền giáo dục này sẽ còn trượt dài. Trách nhiệm không thể đổ cho giáo viên, cho học sinh hay cho phụ huynh, trách nhiệm lớn nhất phải thuộc về người cầm lái, đó là Bộ trưởng Nguyễn Kim Sơn.
Nếu không đủ năng lực để cải cách, thì hãy can đảm đứng sang một bên, đừng để cả một thế hệ học trò phải trả giá cho những căn bệnh thành tích, khẩu hiệu trống rỗng,