Sao tôi gặp toàn chuyện ác ôn không vậy ?
Cách đây không lâu tưởng Thu đau thương hàn nhưng không phải. Nên thay vì Thu nằm bệnh xá của bác si Cường thi lại đi tiếp với đoàn.
Được ít hôm thì ông Chín kiệt sức chết.
Rồi Thưởng của đơn vi Mạnh Rùa bị chính Mạnh Rùa đập bằng gậy, ức hiếp bò theo đơn vị cũng chết.
Bây giờ tới thằng Núi nữa. Trong khi thằng Núi hóa rồ thì lại ..nghe Phẩm kể về thằng Quang.
Tại sao ở cái trạm này có lắm nhân vật ngã ngựa quá vậy ?
Về sau tôi mới nghiệm ra. Đó là vì từ Hà Nội vào tới đây những người bình thường đã kiệt sức.
Từ trạm này lá bắt đầu rụng như những mạng người ngã – như những chiếc xe hết xăng cạn nhớt.
Cái nào giỏi thì bưong tới, còn bao nhiêu thì chết máy nằm lại đây đút vô ga-ra để o bế thay thế các bộ phận hỏng rồi chạy tới.
Vượt Trường Sơn đi cứu nước
Nhưng người của đảng thì không được như xe. Ngã xuống thì ráng bò lên, không bò nổi thì nằm mẹp và xả rác như lá rụng.
Thằng Quang ! Tôi biết nó. Nó con bà Mười Thập. Đúng rồi ! Tôi mới sực nhớ ra rằng từ lâu nó không có mặt ở Hà Nội, ngạc nhiên nhất là nó lại vô đây.
Không có con một ông lớn bà lớn nào đi giải phóng Miền Nam cả. Chúng dành cái vinh quang cực kỳ cao vút đó cho đám con cháu bần cố nông và lũ cán bộ Miền Nam sốt ruột muốn về quê.
Chúng đi giải phóng Miền Nam bên
Đông Đức, Tiệp, Liên Xô, Trung Quốc có kết quả mau hơn.
Thằng thì chê Trung Quốc nghèo đòi đi bằng được Liên Xô, thằng được đi Liên Xô lại đòi sang Ba Lan tự do hoặc Đông Đức giàu hơn v.v…
Phẩm trở ra đưa cho tôi cái củ sâm. Sự thực thì tôi cũng có vài củ phòng thân giấu dưới đáy ba lô.
Nhưng nghe Phẩm nói không dùng thì mới đề cập tới chứ nếu Phẩm không cho biết thì cuối cùng tôi cũng xài sâm của tôi .
Nếu có tác dụng thì về sau tôi cũng có kinh nghiệm dùng sâm hạ nhiệt độ cho bệnh nhân.
Tôi cạo gọt củ sâm bỏ vào nước đun sôi và chờ nguội đem đổ cho Núi. Nó uống được vài lần coi có mòi khá.
Tôi sờ trán nó, thấy vẫn còn nóng hãi hùng như trước, nhưng hi vọng sâm Triều Tiên là đào tiên của Thượng đế ban cho.
– Nào thịt cà khu chín chưa ? – Tôi quát một cách phấn khởi.
– Để tôi thử chút coi !
– Ngữ nói rồi lấy thìa quệu lên một cục thịt, bốc lên tay thổi thổi rồi cắn thử. Ngữ buông trả lại gà mèn và kêu :
– Hôi rình, chắc ăn không nổi đâu anh. Thôi ăn món cổ điển của mình cho rồi. .
Phẩm đang ngồi ở gốc cây bèn bước lại xem rồi nói với tôi:
– Tụi em có kinh nghiệm rồi. Thịt khỉ tanh lắm. Phải nín mũi ăn bừa. Ăn lấy sống chớ không lấy ngon.
Anh chắt hết nước ra đi. Rồi đổ nước mới nấu một trận nữa. Xong vớt ra để cho ráo nước rồi mới xé nhỏ ra lấy cái nạc kho quết với muối thật mặn cho bán mùi hôi nuốt mới vô.
Hoàng Việt đang nằm trên võng cũng bật dậy :
– Kệ nó, dù sao nó cũng là thịt. Thịt khỉ bổ hơn thịt cọp đó !
Mọi người cùng cười. Tôi nói:
– Ừ, nay mai mình đi bắt cọp làm tái nghe anh Bảy.
– Ở đây đâu có dấm mà làm tái. Mượn nước mắt của con Thu kia kìa.
Thu cười tươi như mếu :
– Em khổ quá mà lúc nào các anh cũng chế em !
Tuy chê thịt hôi nhưng rồi ai cũng quơ một cục cạp gặm.
Đói thịt mà. Hơn một tháng trời không có thịt vô người, bây giờ thứ gì lại không nuốt. Cả Phẩm cũng ngoạm một cục.
Tội nghiệp chỉ có họa sĩ Núi là nằm lịm không biết chuyện thế gian.
Đứa nào cũng thấy khỏe người quá. Bỗng Hoàng Việt gợi ý :
– Còn cái đầu đâu ? Để tao bổ ra ăn cái óc.
– Ghê bỏ bố.
- Ngữ nói :
- Anh nói làm em phát lợm.
– Ở Chợ Lớn tụi Tàu cho óc khỉ đi kèm với Nhất dạ đế vương đó nghe tụi bây ! Óc khỉ này ? …Bậy quá phải hồi nãy để tao xả cái óc nó trước. Tao cũng quên khuấy đi mất. Nhưng bây giờ cũng chưa muộn. Cái đầu còn tươi. Mày ném nó đâu rồi. Nè, còn mấy cái xương tụi mày đã gậm, đừng vứt nghe,
– Để làm gì ?
– Ngữ hỏi.
– Để ổng gọt ống điếu !
- Tôi nói : Cái bánh chè của ông chưa xài được.
– Đừng có trù mạt mày. Nè, gom hết ba cái xương khỉ lại rồi tao nấu cao dừng. Cao khỉ ở Hà Nội đâu có phải nấu bằng xương khỉ khỉ khô gì. Một bộ xương khỉ nấu chung với một gánh xương chó.
Phẩm kêu lên :
– Sao có chuyện kỳ vậy?
– Gì mà kỳ. Cao Bang Long cũng nấu kiểu đó thôi. Một bộ sừng nai nấu lộn với một thúng xương chó. Vậy nó vô chai dán nhãn Công ty Dược phẩm Hà Nội.
Tôi hỏi :
– Sao anh biết những chuyện đó?
– Sao mày không biết những chuyện đó ?
– Vì tôi không có điều kiện để biết .
– Còn tao, tao có điều kiện để biết, biết chắc !
- Hoàng Việt tiếp :
- Đảng và Chánh phủ mình mà, cái gì không làm được mậy !
Làm ẩu, làm bậy, làm lén là số dách. Như. con đường quái gỡ này là cái gì ? Có phải là một loại bịp kiểu cao khỉ Cao Bang Long không ?
Nói là đi giải phóng Miền Nam
kỳ thực là để thanh toán phần nào nạn đói Miền Bắc .
– Nữa, cha nội nói không có giữ mồm giữ miệng gì cả.
– Chẳng lẽ mày lại đi báo cáo tao ư ? Tao chán thấy mẹ rồi !
- Hoàng Việt ném cục xương khỉ vô gà men và nói :
- Hình của Nguyễn Hữu Thọ mà treo ngang với hình Cụ trước cửa Nhà hát lớn thì quả là một món Cao Bang Long tuyệt vời.
Nè, đứa nào cạp xong, bỏ xương lại đây, rồi đi quơ củi. Tao quyết đinh sẽ nấu một mẻ cao tẩm đầu gối tụi mình.
– Hoàng trỏ cái gà mèn không, bảo.
Tình hình bi đát càng trở nền bi đát. Mới được một phần ba đường mà đứa nào cũng sụm cả rồi. Chống gậy đi giải phóng Miền Nam
thì chỉ có thời đại Hồ Chí Minh mới sáng tạo ra nổi thôi.
Tiệc thịt khỉ hầm suông rồi cũng kết thúc mỹ mãn với sáu chiếc gà men đầy xương khỉ. Hoàng Việt không nói đùa. Chúng tôi phải thi hành lệnh của đại ca mà đi quơ củi .
Còn Hoàng Việt thì di bổ cái đầu khỉ ra lấy cái óc. Với cái dao trành, anh phải khá vất vả mới đạt được kết quả :
Cái óc khỉ bằng quả bứa bị móc ra khỏi sọ đặt trên nắp gà mèn máu me đỏ lòm, trông khiếp quá.
– Nó phải ăn với muối tiêu, chanh và rượu mạnh rồi tới cái
“vụ” kia.
– Vụ kia là vụ nào ?
– Nhất dạ đế… be be !
- Hoàng Việt lắc đầu :
- Ở đây không có rượu, không xơi sống được, tớ phải chưng cách thủy thôi.
Nói vậy rồi anh đi nấu nướng nọ kia một cách tận tụy. Xong anh bảo:
– Cho thằng Núi nó ăn. Họa may nó mạnh mày ạ ?
Đau Nam chữa Bắc có khi cũng lành. Nếu nó có gì đi nữa mình cũng không ân hận vì
“Đảng và Chánh phủ đã hết lòng chạy chữa…”
– Hoàng Việt nhại lại câu cáo phó công thức chỉ dành cho các ông kẹ từ trần đăng trên báo Nhân Dân.
– Còn ba củ sâm này, còn những ống
“Bê đui” này nữa. Sâm thì tao bỏ lộn vô Cao khỉ uống chắc ác lắm.
Còn Bê đui thì phải đập ra uống thôi. Chứ không có ống chích thì làm sao cho nó vô mạch máu được ? Nằm đây chờ nấu xong mẻ cao khỉ để tẩm bổ ?
Biết tôi băn khoăn Phẩm nói :
– Đường còn xa lắm anh ạ! Chẳng vội gì mà đi. Vào các trạm trong cũng khó đi hơn ở ngoài này.
Vô đó còn đụng các thứ khác, như biệt kích, fulrô nhiều hơn. Nằm lại, chừng nào khỏe rồi hãy đi.
Tôi không nói ra, nhưng biết đó chỉ là lời khuyên suông thôi. Bịnh nằm lại ngày nào thì càng lún xuống ngày ấy chứ khỏe gì được mà khỏe !
Phẩm từ giã bọn tôi đi về cái lều cô đơn của nó. Nó không muốn đi, nó chùng chình như có chuyện gì muốn nói. Và cuối cùng nó nói :
– Chắc mấy anh có mang máy ảnh theo ! Vậy cho em xin một pô.
– Sao cậu biết tôi có máy ảnh ?
– Thì anh nói anh là nhà văn nhà báo nên em nghĩ như thế !
– Ở đây chụp ảnh làm gì ! Mặt mũi như ma trơi ai coi cho !
– Kệ nó, anh cứ chụp cho em !
– Ừ, chụp thì tôi chụp cho. Tôi có máy ảnh. Bây giờ còn chút nắng, mau lên !
Thấy tôi sốt sắng, Phẩm vội trút nước trong bi đông ra tay vuốt vuốt lên tóc, bắt vạt áo lên lau mặt rồi đến đứng giữa vệt nắng còn vàng ệnh trên mặt đất lởm chởm.
Tôi nhanh nhẹn moi ba lô lấy máy ảnh ra. Để làm quái gì, cái tấm ảnh ?
Tôi vừa bước dấn trước mật Phẩm vừa bảo:
– Cười tươi lên đi !
Phẩm nhếch mép.
– Muốn chụp từ vai lên, hay nguyên người ?
Phẩm ngần ngừ một chút rồi hỏi :
– Anh cho em xin hai pô được không?
– Được !
– Vậy anh chụp một cái bán thân một cái nguyên người.
– Được rồi. Cười lại đi !
Phẩm lại run run nhếch môi. Tôi bấm. Rồi bảo:
– Đứng cho oai đi . Chống nạnh lên ! Có cần mang các-bin không?
– Thôi đừng cho cái của quỉ đó vào.
Tôi lại bấm.
Thế là xong hai pa cho cậu bé.
– Chừng nào thì anh cho em xin hình được ?
– Á à . ạ!
Đó là vấn đề. Ai cũng thích chụp hình, kẻ xấu người đẹp đều thích cả. Chụp xong muốn xem mặt mình ngay. Nhưng làm sao tôi có ảnh mà đưa cho nó.
Phẩm nói :
– Cái bán thân thì em gửi về bố mẹ em, còn cái nguyên người thì em tặng cho cô bé của em.
– Vậy à ?
– Vâng.
- Phẩm rơm rớm nước mắt- Lâu quá rồi anh ạ, em không có thư từ gì cả. Em đã gửi đi hằng chục lbức thư nhưng không có hồi âm. Em nghi người ta hủy bỏ hết chứ không cho đến tay người nhận đâu !
Phẩm tiếp :
– Từ lúc cái anh gì bị bom chết, cái hình ảnh em đưa cho anh đấy, em cứ bị ám ảnh bởi một trận bom khác.
Ở đây thưa bom nhưng vì khách làm lộ quá rồi, thế nào cũng phải ăn thêm. Nếu em có bề nào thì ở nhà cũng còn tấm ảnh của em.
Cũng như anh kia vậy, ảnh không đi tới nơi, nhưng anh mang ảnh về tới gia đình thì cũng như ảnh về tới nhà vậy.
Tôi khẽ thở dài, cố không cho Phẩm nghe. Rồi bảo :
– Chừng nào tôi rửa phim tôi gởi ra cho. Bây giờ chưa hết cuộn, chưa rửa được. .
– Vâng, anh nhớ dùm em ! – Phẩm bắt tay tôi thật chặt rồi quay lưng đi.
Tôi đoán thằng bé khóc.
Còn tôi, tôi chẳng biết nói sao, vì thực tình thì cái máy ảnh đã hỏng từ lâu.
Tôi tính vứt đi, nhưng Năm Cà Dom bảo đưa cho y dùng làm dụng cụ
“mần ăn,” khai thác… nọ kia.
****