Thôi rồi…
Mới sáng sớm nghe tin bác Bi bị ung thư tuyến tiền liệt. Đã di căn. Chữa thì vẫn được. Nhưng cái tuổi đã cao sợ không đủ sức khi phải hóa trị hay xạ trị hoặc giải phẫu. Có vẻ như bác sẽ …từ giã chúng ta. Nói chung. Đây là tin buồn. Dân MAGA được một cái là hay cầu nguyện. Họ đều mong bác qua khỏi. Tư pháp đang điều tra ai “xúi” bác làm tông tông, ai giúp bác ký tá lả. Mấy người này mới có tội. Chớ bác có biết gì đâu. Tội nghiệp quá!😞😞😞.
Cái tuyến tiền… liệt, nó là “kiếp nạn” của quý ông. Dạo này nhìn quanh, có thể ngay cả tui. Rất dễ vướng căn bịnh này. Tui hỏng phải bác sĩ. Chỉ hiểu mang máng là cái cục hạch này có nhiệm vụ sản xuất tinh dịch. Đường tiểu lại đi ngang qua đây. Khi mà cái tuổi quý ông lớn dần rồi thì “em nhỏ” trở thành “chung vô diệm”. Cái cục hạch đó buồn buồn lại hay sưng to lên, gây ra đủ phiền toái. Nhẹ thì đi tiểu mà “đi” không được. Nặng thì … ung thư. Tui có ông bạn bị nó hành cả hai chục năm rồi mà vẫn ok, khoẻ mạnh. Chỉ ăn kiêng. Không dám hỏi “vụ kia” thế nào.
Nhưng tui biết, khi mình… buồn. Kiểu:
Buồn như ly rượu đầy không có ai cùng cạn
Buồn như ly rượu cạn không còn rượu để say
Buồn như trong một ngày hai đứa không gặp mặt
Buồn như khi gặp mặt không còn chuyện để vui. (Y Vân)
Là cái bịnh nó dễ phát sinh. Nhất là “thúi ruột”. Nói nôm na là “bộ đồ lòng”. Khi ta buồn. Bệnh đến vù vù.
Mà bác Bi buồn quá. Trời sinh ra bác, từ trẻ đến giờ luôn thuận buồm xuôi gió. Làm thượng nghị sĩ dài dài, làm phó tông tông cả hai nhiệm kỳ. Rồi lại làm “trưởng”. Nhưng ác thay.
Trời sinh ra Bi, sao còn sinh ra… dượng. Trù ẻo ổng hoài mà ổng không sao. Bỏ tù cũng không xong mà bắn ổng cũng… hụt. Giờ ổng lên như diều gặp gió. Làm đâu được đó. Lại nhăm nhe hỏi chuyện phải quấy với mình. Trong khi đó mình thì đảng nhà bỏ rơi. Vừa buồn vừa lo. Nên cái cục hạch nó… bể cái bụp. Chạy luôn vào xương. Hic! Tui biết nhiều người chết vì lo buồn. Ông chú của tui, sau 75 mất tiền bạc. Ổng ngồi tiếc của. Bị ung thư ruột, mới 57 tuổi mà ra đi.
Ung thư của bác đã di căn. Giờ chỉ còn trông vào ơn trên thôi. Nên con người ta, khi còn trẻ khỏe, hãy làm ơn, đừng gây oán. Để khi yếu đuối, xin ơn trên thì còn …credit. Tui cũng mong mấy cha mẹ hay chửi Trump, hay moi móc ổng từ cái lớn đến cái nhỏ. Bớt tạo nghiệp. Hãy chung vui cùng MAGA. Chớ cứ thấy ổng một thành công, mình mang vô mười buồn bực. Là thế nào cũng ôm bịnh. Mà ổng còn đến 1300 ngày nữa. Hỏng lẽ “ôm cục tức” hoài sao? Có một bác bạn tui, đang yên lành. Khi thấy Trump không làm vừa lòng …Zelensky, tự dưng “quay xe”, chưởi ổng xối xả. Sao kỳ vậy? Cái gì cũng đổ tội cho Trump là sao. Chính lúc này là mình mang bịnh vô người. Tui nghĩ vậy.
Mong bác qua khỏi. Dù đã …muộn rồi. Thường thì ông trời giúp ta, khi sắp về với ổng thì trí óc sẽ quên, không còn biết gì nữa. Như thế sẽ không sợ hãi. Người muốn sống lâu, tui nghĩ cũng phải rèn luyện trí óc. Giờ có Facebook. Đọc là phải còm, phải like để vận dụng đầu óc. Tui luôn vận dụng đầu óc dù làm việc chân tay. Có điều, tui toàn nghĩ… cái vụ khác…
Jimmy Nguyen